Chương 50: (Vô Đề)

Qúy Hành nói xong hai câu này liền đi vào phòng tắm, ánh mắt Huyền Thanh vẫn dõi theo bóng lưng anh, trong lòng cô thoáng có chút bất an.

Người đàn ông có vẻ chán nản nhưng vẫn không ngừng kìm nén, vừa rồi nói chuyện với cô, có thể nhận thấy tâm trạng anh vô cùng sa sút.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy nhỏ giọt, Huyền Thanh đặt cuốn sách lại trên bàn đầu giường, âm thầm suy nghĩ lại những lời mình vừa nói.

Phải chăng cô vừa nói những điều gì đó quá bất lịch sự và đã làm tổn thương anh?

Dù sao Qúy Hành cũng đã đặc biệt đăng ký một tài khoản weibo vì cô, anh cũng có ý giúp đỡ, nhưng cô lại chỉ biết nói "Không cần phiền anh như vậy" và "Có nguy cơ để lộ mối quan hệ của bọn họ."

Cô sợ ý tốt của mình nhất định đã bị anh hiểu lầm.

Trầm ngâm mấy phút, Huyền Thanh dùng đầu ngón tay trơn nhẵn nhéo lông mày, cảm thấy mình đúng là không nên nói như vậy.

Đang lúc cô còn đang suy nghĩ nên làm gì đó để tỏ lòng hối cải với người đàn ông và bày tỏ lời xin lỗi với anh, ánh mắt Huyền Thanh chậm rãi quét qua gần hết phòng ngủ, rồi chợt dừng lại trên chiếc áo choàng tắm màu xám đen.

Qúy Hành quên mang áo choàng tắm.

Huyền Thanh từ trên sô pha đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm của Qúy Hành, đi tới cửa phòng tắm gõ cửa.

"Áo choàng tắm của anh vẫn còn ở bên ngoài, em để nó trên kệ cạnh cửa giúp anh nhé."

Giọng nói mềm mại của người phụ nữ xuyên qua cửa phòng tắm, xuyên qua cửa kính phòng tắm, lọt vào tai Qúy Hành.

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt đen lạnh lùng dâng trào dòng nước ngầm, dòng nước lạnh tạt vào cơ thể nhưng không thể xóa đi sự khô khan trong lòng.

Bên ngoài phòng tắm, Huyền Thanh đặt áo choàng tắm lên kệ ở nơi dễ lấy nhất, để khi ra ngoài anh có thể trực tiếp mặc vào.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Huyền Thanh, và một điều gì đó mà cô gần như quên mất chợt lóe lên trong đầu cô.

Một giây tiếp theo, trong đầu cô như có muôn vàn pháo hoa đang nổ tung, thổi bay Huyền Thanh thành từng mảnh…

Đồ lót của cô…

Vì lúc nãy còn đang tắm nên cô ném nó vào giỏ đựng quần áo cạnh cửa kính phòng tắm… vừa rồi cô lại quên mang nó ra!

Chết rồi, xấu hổ quá.

Hi vọng Qúy Hành đi vào không để ý.

Huyền Thanh cắn môi, do dự, nhân cơ hội lúc này chuẩn bị lấy ra hai mảnh vải từ trong giỏ quần áo.

Nếu không, cô không thể tưởng tượng được khi Qúy Hành bước ra và nhìn thấy quần l. ót của cô thì cô sẽ xấu hổ đến mức nào.

Cánh cửa phòng tắm được đẩy ra từ từ mà không hề gây ra một tiếng động nào.

Mặc dù phòng tắm bên trong được bao bọc bởi một lớp kính mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vóc dáng săn chắc của một người đàn ông, vì vậy Huyền Thanh luôn cúi đầu nhìn xuống đất, lặng lẽ đến gần giỏ đựng quần áo nơi cô để đồ lót.

Tiếp cận mục tiêu một cách nhẹ nhàng, đầu ngón tay cô nhanh chóng chạm vào đống đồ lót rồi nhanh chóng nhặt nó lên——

Gần như cùng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, cánh cửa kính mờ bị bàn tay to lớn của người đàn ông từ bên trong mở ra.

Thời gian dường như dừng lại tại thời điểm này.

Đầu ngón tay người phụ nữ đang kẹp hai mảnh vải đen bỗng sững sờ tại chỗ, đôi mắt trong veo không chớp mắt lại bất ngờ gặp phải đôi mắt sâu thẳm của Qúy Hành.

Qua cánh cửa kính mờ, hai người bối rối nhìn nhau.

Một dòng hơi nước lạnh và ẩm phả vào mặt anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!