Chương 48: (Vô Đề)

Qúy Hành bế cô một mạch về phòng ngủ, rồi đặt cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Chiếc váy màu xanh đậm xòe ra, uốn lượn trên sàn dọc theo mép giường, trông giống như một bông hoa màu xanh sắp nở.

Phần tóc buộc phía sau đầu Huyền Thanh đã có chút lỏng lẻo, vài sợi tóc hơi xoăn xõa xuống hai bên mặt, lộ ra chiếc cổ cong mềm mại cùng bờ vai tròn trịa trắng nõn.  Khi quay sang một bên còn có thể nhìn thấy một vùng da trắng lạnh mỏng manh và chói lóa trên lưng cô.

Qúy Hành nghiến răng, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

"Sau này đừng mặc váy hở lưng như thế này nữa."

Huyền Thanh không biết tại sao liền ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy hai mắt của người đàn ông tối sầm, cô liền nói: "Cái váy này khó coi lắm à?"

Dĩ nhiên là không.

Chỉ là bởi vì nó quá đẹp và hấp dẫn nên anh không muốn Huyền Thanh mặc nó cho người khác nhìn thấy.

Bộ dạng của cô bây giờ khiến Qúy Hành chỉ muốn nhốt cô trong phòng, chỉ mặc cho mình anh nhìn.

Huyền Thanh cúi đầu nhìn váy mình một lát, có chút không hiểu về gu thẩm mỹ của Qúy Hành.

Cô lại nghĩ chiếc váy này rất đẹp…

Qúy Hành xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, còn Huyền Thanh thì cũng chậm rãi xuống giường chuẩn bị mở tủ lấy bộ đồ ngủ ra thay.

Sau khi cánh cửa gỗ tủ quần áo bị đẩy ra, trong chốc lát, Huyền Thanh gần như tưởng rằng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của nhà cũ Qúy gia.

Không vì lý do gì khác ngoài nơi ban đầu treo bộ đồ ngủ bằng lụa dài tay của cô đã bị chiếm giữ bởi một hàng váy ngủ gợi cảm.

Nhưng mà những chiếc váy ngủ trong phòng ngủ ở nhà cũ ít nhiều cũng có cái dài, cái ngắn, nhưng nhìn vào tủ quần áo trước mặt cô lúc này đây, toàn bộ đều là những chiếc váy ngủ vừa ngắn vừa quyến rũ.-

Chưa kể bên trong còn có hai bộ đồ ngủ trông rất thiếu vải, gần như không che chắn được thứ gì, căn bản không thể gọi là đồ ngủ.

Những bộ đồ ngủ cô thường mặc đã bị lấy đi.

Khi người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Huyền Thanh đang khẽ cắn môi dưới, hơi cau mày, vẻ mặt còn có chút khó chịu.

Cô đang mặc áo choàng tắm bên ngoài váy ngủ giống như cách cô đã làm lúc ở nhà cũ.

Khi người đàn ông đi ra, cô không hề do dự mà hỏi thẳng: "Qúy Hành, đồ ngủ của em đâu?"

Người đàn ông nhướng mày, giả vờ như không biết gì chỉ về phía tủ: "Không phải đều treo ở đó sao?"

Huyền Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Không phải những bộ đó, ai kêu anh mua mấy bộ đồ ngủ đó…"

Qúy Hành đi tới, hôn lên tai cô, khàn giọng nói: "Anh thấy lúc ở nhà cũ em mặc đồ ngủ rất đẹp nên liền đặc biệt mua cho em để dành mặc ở nhà."

Sau đó anh quay đầu lại và nhìn cô rất nghiêm túc, như thể anh đang cố gắng nhìn thấu cảm xúc của cô.

"Em không thích à?"

Trong mắt Huyền Thanh có chút bất đắc dĩ.

Phụ nữ ai mà chẳng thích quần áo đẹp, nhưng những chiếc váy ngủ đó quá ít vải lại còn ngắn cũn cỡn, kiểu dáng không giống với mấy bộ đồ ngủ mà cô thường mặc.

Cô im lặng, giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang vọng bên tai cô, giọng anh rất trầm và gợi cảm:

"Nhưng anh rất thích nó. Em có thể mặc nó cho anh xem được không?"

Trong giọng nói lười biếng của Qúy Hành tựa như có độc dược, nửa dỗ dành nửa quyến rũ, từng chữ một đều xuyên thẳng vào tai cô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!