Buổi chiều lúc cô trở về nhà, Qúy Hành vẫn chưa về nhà.
Trong điện thoại có tin nhắn của anh, anh nói anh đã đến công ty, tối nay có thể không kịp về nhà ăn tối, anh báo trước để Huyền Thanh không cần phải đợi anh.
Vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà, ánh mắt cô vô thức rơi vào chiếc giường đôi êm ái, cảnh tượng buổi sáng tỉnh dậy trong vòng tay đối phương chợt hiện lên trong đầu cô.
Huyền Thanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, lơ đãng xoa xoa thái dương.
Không được, cũng may là sáng nay Qúy Hành còn chưa tỉnh lại, nếu không cô cũng không biết buổi sáng nay sẽ xấu hổ đến mức nào nữa, cô nhất định phải tìm một biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Cô suy nghĩ một lúc rồi quay lại và lấy ra một chiếc chăn bông khác trong tủ.
Chiếc chăn bông nguyên bản được gấp lại gọn gàng đặt ở bên chỗ ngủ của Qúy Hành, còn chiếc chăn mới vừa được lấy ra thì được đặt gọn gàng ở nửa giường còn lại nơi Huyền Thanh ngủ. Hai chiếc chăn bông có cùng màu sắc nên khi đặt cạnh nhau không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại càng có cảm giác hòa quyện độc đáo.
Làm xong, Huyền Thanh khoanh tay, hài lòng nhìn thành quả của mình, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Chắc chắn lần này sẽ không còn tai nạn đáng xấu hổ nào nữa.
–
Đêm khuya sau khi Qúy Hành về nhà, lúc anh nhìn thấy cảnh tượng này…
Vợ anh đang nằm trên giường đeo tai nghe chăm chú xem phim đang phát trên máy tính bảng, bộ đồ ngủ bằng lụa hoàn toàn tôn lên vòng eo gợi cảm và đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô.
Có lẽ vì chỉ có một mình nên toàn thân cô đặc biệt thoải mái và lười biếng, cẳng chân hướng lên không trung lắc lư nhẹ nhàng, trông có vẻ nghịch ngợm.
Đây là dáng vẻ mà Qúy Hành hiếm thấy.
Bởi vì đang đeo tai nghe nên Huyền Thanh không nghe thấy tiếng Qúy Hành đóng cửa, lúc cô đang chuẩn bị đổi tư thế, cô quay lại thì chợt nhìn thấy người đàn ông có vẻ lười biếng đang đứng ở cửa, vẻ mặt đắm chìm hưởng thụ của cô chợt ngưng trọng, sau đó như nhận ra mình đang làm gì, cô lập tức lăn ra khỏi giường và lật đật ngồi dậy.
Huyền Thanh tháo tai nghe xuống, mỉm cười ôn hòa với đối phương: "Anh về rồi à."
Thoạt nhìn cô có tâm trạng rất tốt, đã không còn thái độ dè dặt và mất tự nhiên như ngày hôm qua.
Sự mệt mỏi và buồn chán của Qúy Hành sau một ngày bận rộn dường như được giải tỏa khi nhìn thấy Huyền Thanh đang đợi mình về nhà.
"Ừ, anh về rồi." Anh trả lời.
Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ, Qúy Hành cuối cùng cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Tại sao chăn bông che trên người Huyền Thanh lại có màu sắc khác với chăn bông bên người anh?
Huyền Thanh đang nghiêng người tắt đèn bàn ở đầu giường, cô chợt nghe Qúy Hành hỏi: "Sao giường lại có thêm chăn?"
Khi đèn tắt, cô cũng thu tay lại, thấy Qúy Hành nhíu mày khó hiểu, cô liền đọc trôi chảy lý do đã soạn sẵn từ lâu.
"Thân thể tôi thể hàn, ban đêm luôn cảm thấy hơi lạnh, sợ sau khi ngủ sẽ vô tình túm lấy chăn làm anh bị cảm lạnh nên tôi quyết định dùng riêng một cái chăn bông."
Vừa nói, cô vừa vỗ nhẹ vào chiếc chăn bông mới, nụ cười thập phần dịu dàng, trông có vẻ vô cùng hài lòng.
Qúy Hành nheo mắt lại, ánh mắt anh nặng nề rơi vào Huyền Thanh, sau đó lại nhìn sang hai chiếc chăn bông khác màu, bất giác liền trở nên im lặng.
Huyền Thanh mím môi, cảm thấy bầu không khí có chút trầm mặc, đang muốn nói thêm điều gì đó để làm dịu bầu không khí thì Qúy Hành đã lên tiếng.
"Cũng tốt."
Đôi mắt đen láy của người đàn ông hơi lạnh lùng, cố gắng che giấu dòng nước ngầm hỗn loạn trong mắt, anh có vẻ bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp của Huyền Thanh.
Hai người, hai chăn, Sở hà Hán giới*, biên giới rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!