Chương 41: (Vô Đề)

Bữa ăn vừa kết thúc, mẹ Huyền liền hỏi thêm một câu mấu chốt:

"Hai đứa dự định khi nào thì tổ chức đám cưới?"

Mẹ Huyền nhìn cặp đôi xinh đẹp trước mặt một cách tha thiết, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, bà ấy không khỏi nói:

"Hai đứa vội vàng đi lấy giấy kết hôn, cũng không có báo trước cho gia đình. Hơn nữa, Thanh Thanh cùng đoàn phim đi quay phim hai tháng, thời gian cũng bị trì hoãn không ít, chúng ta phải nhanh chóng chọn một ngày lành để tổ chức đám cưới mới được. Cha con và mẹ đang nôn nóng đi gửi thiệp mời cho những người bạn cũ của chúng ta rồi đấy."

Qúy Hành trước tiên liếc nhìn Huyền Thanh, thấy cô kinh ngạc ngẩng đầu, giống như chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Đối mặt với câu hỏi đột ngột này, Huyền Thanh do dự một lát, trong lòng có chút bối rối và hụt hẫng.

Bởi vì hôn lễ của cô cùng Qúy Hành… căn bản không cần tổ chức hôn lễ.

Cô vô thức liếc nhìn Qúy Hành, lại phát hiện người đàn ông này cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh u ám khiến trái tim cô vô thức run lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng và khéo léo gạt bỏ ý kiến ​​​​của mẹ.

"Mẹ, hai ngày nữa con sẽ nói với người đại diện về chuyện kết hôn của con. Mẹ cũng biết tính chất và ảnh hưởng của công việc của con trong giới giải trí. Có nhiều việc không phải cứ muốn là có thể làm ngay được. Chuyện này cứ để sau đi."

Nghe vậy, ánh mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, ánh mắt anh dần trở nên tối tăm hơn một chút.

Mẹ Huyền nghe vậy liền cau mày: "Gì cơ? Thanh Thanh, đây là chuyện lớn trong đời con đấy, sao có thể trì hoãn được chứ?"

Nhìn Huyền Thanh rũ mắt, thái độ kiên định, mẹ Huyền còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Qúy Hành đã nhanh chóng lên tiếng.

"Mẹ, mong mẹ thông cảm hiểu cho cô ấy, Thanh Thanh hiện tại đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp, cô ấy thực sự có rất nhiều điều cần phải cân nhắc."

Khi Qúy Hành lại ngước mắt lên lần nữa, anh đã đ. è xuống hết thảy cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, anh ân cần dịu dàng nói tiếp: "Hơn nữa, bọn con cũng đã lãnh giấy đăng ký kết hôn luôn rồi, con còn sợ cô ấy chạy trốn à?"

Thấy Qúy Hành cũng nói như vậy, mẹ Huyền cũng thôi không thuyết phục cô nữa.

Một bữa ăn cả khách và chủ đều hài lòng.

Mẹ Huyền và bố Trình tiễn hai người lên xe, Trình Tích đứng một mình trên bậc cửa nhìn theo bóng dáng Huyền Thanh bước lên chiếc xe màu đen và rời đi.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trên tường bật lên, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu lên trên đầu khiến chàng trai trẻ càng cảm thấy đặc biệt cô đơn.

Cậu ta cụp mắt xuống và im lặng.

Trình Tích, mày vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Chiếc xe màu đen rẽ vào một góc phía trước rồi biến mất hoàn toàn.

Khi trở lại căn hộ của Qúy Hành, Huyền Thanh cảm thấy có chút lo lắng.

Suy cho cùng, cô chỉ mới tới đây một lần, là vào ngày cô chuyển đến trước khi gia nhập đoàn phim.

Qúy Hành xách vali đi thẳng đến phòng ngủ chính, Huyền Thanh vừa thay dép xong, thấy vậy cô liền vội ngăn anh lại: "Không cần, cứ để ở phòng ngủ thứ hai thôi."

Người đàn ông lười biếng nhướng mày: "Phòng ngủ thứ hai?"

"Ừ." Huyền Thanh vội vàng gật đầu, giải thích: "Tôi thích ngủ ở phòng ngủ thứ hai."

Nói đến đây, cô chợt nhớ tới tin nhắn Qúy Hành gửi cho cô: "À mà, lần trước sau khi mẹ anh đến, anh có bảo dì quản gia chuyển đồ đạc của tôi về phòng ngủ thứ hai không?"

Cô vừa nói vừa đi đến cửa phòng ngủ thứ hai, vừa mở cửa ra, giọng nói lười biếng của Qúy Hành đồng thời vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!