Có lẽ vì đang là cuối tuần nên lượng người đến bệnh viện hôm nay cũng khá đông.
Bác sĩ đang cắt chỉ cho Hạng Dĩ Hàn trong phòng, còn Huyền Thanh thì ngồi ở hành lang bên ngoài chờ đợi.
Cô không dám theo dõi quá trình cắt chỉ.
Đối diện chéo với bức tường của sảnh chờ là một màn hình TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng từ năm ngoái.
Trong đại sảnh có mấy hàng ghế dài, mấy người già, phụ nữ và trẻ em tụ tập lại với nhau vô cùng thích thú xem và thảo luận về cốt truyện.
Do dự vì TV ở hơi xa nên cô cũng không muốn qua đó xem lắm, cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc nền quen thuộc bên tai, cô mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV vài lần.
Chẳng trách lại nghe quen đến thế, hóa ra đó chính là bộ phim cô đóng vào mùa đông năm ngoái.
Sức hút của bộ phim đó khá tốt, nó được phát sóng vào mùa hè và nhanh chóng trở thành một cú hit vượt ngoài mong đợi.
Khi cô còn đang mải mê quan sát thì bắp chân của cô anh bất ngờ bị thứ gì đó va vào.
Huyền Thanh cúi đầu, một chiếc xe tải đồ chơi màu vàng không biết từ đâu xuất hiện tông vào chân cô, sau đó khập khiễng dừng lại dưới chân cô.
Cô cúi xuống nhặt chiếc xe tải đồ chơi lên, nhìn quanh tìm kiếm người chủ nhỏ của nó.
Một cô bé từ hành lang bên kia chạy tới, dừng lại trước mặt Huyền Thanh, hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa bên tai, chớp chớp đôi mắt đen láy, có chút ngượng ngùng đưa đôi tay trắng nõn mềm mại về phía Huyền Thanh.
Huyền Thanh giơ món đồ chơi trong tay lên hỏi cô bé: "Là của cháu à?"
Cô bé gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.
Huyền Thanh từ trước đến nay không có cách nào cưỡng lại được những đứa bé ngoan, vì vậy cô liền mỉm cười sờ sờ đầu cô bé: "Của cháu đây, lần sau nhớ cẩn thận đừng đánh rơi nữa nhé."
Cô bé đang định đưa tay nhận lấy thì đột nhiên có một cậu bé từ phía trước lao ra, đẩy cô bé sang một bên.
Cậu bé rõ ràng lớn hơn cô bé vài tuổi, không nói một lời liền đưa tay giật lấy chiếc xe tải đồ chơi trong tay Huyền Thanh, hung tợn trừng mắt nhìn cô bé: "Đồ keo kiệt, cho tôi chơi thì cậu bị gì à?"
Cô bé loạng choạng ngã xuống đất, nhưng Huyền Thanh liền nhanh chóng tiến tới đỡ cô dậy, khi cô bé đứng vững, hai mắt cô bé liền trở nên đỏ hoe, nước mắt cũng đang ứa ra.
Huyền Thanh không khỏi nhíu mày.
Thấy cậu bé định mang theo đồ chơi rời đi, Huyền Thanh lợi dụng cậu còn chưa kịp phòng bị liền giơ tay lấy lại chiếc xe đồ chơi rồi đưa lại cho cô bé.
Cậu bé sửng sốt một lúc, một lúc sau mới kịp định thần lại, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, cậu bé lập tức quay người lại hét vào mặt Huyền Thanh: "Trả lại cho tôi! Trả lại đồ chơi cho tôi!"
Vừa nói cậu bé vừa muốn lao tới tiếp tục giật lấy.
Cô bé lau nước mắt, ôm chặt chiếc xe tải đồ chơi trong tay, co rúm lại sau lưng Huyền Thanh.
Sắc mặt Huyền Thanh cũng trở nên lạnh lùng: "Giật cái gì? Đó là đồ chơi của cháu sao?"
Cậu bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt không phục: "Tôi không có giật đồ! Tôi chỉ muốn mượn chơi một lúc thì có gì sai à?"
Khá giỏi trong việc ngụy biện.
"Mượn?" Huyền Thanh cười lạnh: "Cô bé này đã nói cho cháu mượn rồi sao?"
Cậu bé nghe vậy lập tức chỉ vào cô bé bên cạnh Huyền Thanh, cười lớn không thương tiếc: "Hahaha, con nhỏ đó bị câm, làm sao mà nói được!"
Cười hả hê xong, cậu ta phát hiện Huyền Thanh vẫn như cũ bất động, thậm chí dáng vẻ càng tăng thêm phần lạnh lùng, cậu bé bĩu môi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Huyền Thanh hoàn toàn không để ý tới cậu ta, cô quay người vỗ nhẹ đầu cô bé, bảo cô bé đi tìm cha mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!