Chương 30: (Vô Đề)

Qúy Hành hiếm khi có thể ngủ yên như vậy.

Trong ba năm ở nước ngoài anh vẫn luôn khó ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, rồi mất ngủ không rõ nguyên nhân, những đêm đó anh có thói quen cứ ngồi một mình bên cửa sổ, rồi châm điếu thuốc hút cho đến sáng.

Sau khi trở về Trung Quốc, việc tiếp quản sản nghiệp của Qúy gia không phải là điều dễ dàng, việc thức trắng đêm là chuyện thường tình. Điều này cũng khiến chất lượng giấc ngủ của anh ngày càng kém, ngủ chập chờn và dễ bị đánh thức.

Nhưng hôm nay, môi trường hoàn toàn xa lạ và cơn đau âm ỉ trên trán do sốt cao cũng không thể cản trở anh chìm vào giấc ngủ.

Chiếc gối mềm mại thoang thoảng mùi dầu gội quen thuộc của Huyền Thanh cứ vương vấn trên mũi anh như một loại thuốc an thần, thúc giục anh chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi anh thức dậy thì đã là buổi trưa.

Qúy Hành mở mắt ra, ánh mắt anh do vừa mới thức dậy nên có chút mơ màng.

Anh giơ tay xoa trán, tỉnh dậy, ra khỏi giường, rồi mặc áo khoác vào.

Huyền Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô đang cầm bút đánh dấu những điểm quan trọng trong kịch bản, thỉnh thoảng cô còn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, tựa như đang trao đổi với ai đó về những vấn đề liên quan đến kịch bản.

Nghe được tiếng Qúy Hành đẩy cửa, cô liền buông việc đang làm xuống, quay đầu nhìn anh.

"Anh thế nào rồi? Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?" Huyền Thanh hỏi.

Qúy Hành gật đầu, cài lại cổ áo sơ mi, đi tới chỗ Huyền Thanh ngồi xuống.

Huyền Thanh không khỏi tiến lại gần, cẩn thận xem xét biểu tình và tình trạng của người đàn ông: "Anh còn sốt à?"

Sự chán nản trên cơ thể người đàn ông hoàn toàn bị quét đi, lông mày anh hơi nhướng lên, ngay cả sợi tóc ngắn trên trán cũng dựng lên, chọc vào xương mày rắn chắc.

Qúy Hành vừa cài cúc áo xong, nghe xong liền quay đầu lại, không nói một lời liền nghiêng người về phía Huyền Thanh, đồng thời hơi cúi đầu, chủ động áp trán mình vào tay Huyền Thanh.

Không thể giải thích được, hình ảnh này trông hơi giống một con chó sói khổng lồ chủ động kiềm chế móng vuốt và cúi đầu trước con người.

Hiếm thấy Qúy Hành ngoan ngoãn cúi đầu, Huyền Thanh không chút do dự, liền áp mu bàn tay vào trán anh xem xét nhiệt độ cơ thể anh.

Hình như anh đã hạ sốt, nhiệt độ trên trán đã giảm nhiều và trán anh cũng không còn nóng nữa.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ một đêm nữa thôi, ngày mai chắc lại trở về bình thường.

Cô rút tay lại, đưa hai tấm thẻ phòng đã để sẵn cho Qúy Hành: "Thư ký Lưu nhờ tôi đưa cho anh. Phòng này là phòng lớn nhất ở tầng trên cùng."

Ánh mắt Qúy Hành rơi vào trên bàn tay trắng nõn mềm mại của Huyền Thanh, hai tấm thẻ phòng xếp chồng lên nhau nằm giữa hai ngón tay của cô.

Sau đó anh lấy ra một cái và bỏ vào túi.

Chiếc còn lại vẫn được giữ giữa những ngón tay của Huyền Thanh.

?

"Em giữ cái còn lại đi." Qúy Hành uể oải nói, giọng anh vẫn còn khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy.

Huyền Thanh cau mày: "Tôi giữ nó làm gì?"

Chẳng phải thư ký Lưu mới là người nên giữ loại thẻ dự phòng này sao?

Qúy Hành không trả lời cô, thay vào đó, anh bình tĩnh đưa tay về phía cô: "Theo phép lịch sự, tôi cũng phải đưa thẻ phòng cho em."

Huyền Thanh: ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!