Chương 28: (Vô Đề)

"Ông chủ, vé máy bay sớm nhất đến thành phố Thanh Bắc là lúc 4 giờ 30 sáng, tôi vừa đặt cho anh rồi."

Nhìn thoáng qua có thể thấy tâm trạng Qúy Hành có vẻ không ổn, vậy nên phản ứng và hành động của thư ký Lưu đều cực kỳ nhanh chóng.

Qúy Hành lúc này đang ngồi ở hàng ghế sau, tay anh run run bấm vào hot search, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào một trong những bức ảnh, anh vô thức nắm điện thoại càng lúc càng chặt, cho đến khi các đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Trong ảnh, Huyền Thanh đang cau mày, hai tay cô ôm đầu đầy máu, đôi mắt trong suốt thường ngày cũng cụp xuống, trông như cô đang rất đau đớn.

Chưa kể người trợ lý bên cạnh còn cầm một bộ quần áo dính máu!

Qúy Hành hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc dâng trào trong lòng, trầm giọng nói: "Anh mau gọi điện cho đoàn làm phim ngay lập tức hỏi bọn họ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"

Điện thoại của Huyền Thanh không thể liên lạc được nên chỉ có thể gọi thẳng cho đoàn làm phim.

Áp suất cực thấp trong xe khiến thư ký Lưu chọn cách im lặng xuống xe và lập tức gọi điện cho người phụ trách đoàn phim.

Một lúc sau, anh ta quay lại lên xe, cẩn thận báo cáo với anh không sót một chữ: "Ông chủ, đoàn làm phim nói rằng dây cáp có vấn đề nên trong lúc quay phim đã xảy ra một vài sự cố, khiến cô Huyền Thanh… rơi thẳng từ tầng ba xuống."

Thư ký Lưu vừa nói vừa cân nhắc quan sát vẻ mặt của Qúy Hành.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, giọng nói anh lạnh lùng cứng rắn: "Lái xe, đi thẳng đến sân bay."

Đêm đó.

Nửa người Huyền Thanh đang dựa vào giường bệnh, cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc nhấn mở nút nguồn trên điện thoại.

Màn hình vẫn đen xì, không hề có phản hồi nào cả.

Cô đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ và bất lực dựa vào gối.

Vết thương của Hạng Dĩ Hàn đã được các bác sĩ khâu lại và băng bó kỹ lưỡng vào buổi chiều, sau đó bác sĩ lại đến kiểm tra tình trạng vết thương trên đầu cô, ngoại trừ trên đỉnh đầu có một vết sưng nhỏ thì hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.

Ban đầu hai người dự định sau khi băng bó vết thương xong thì sẽ quay về, nhưng đạo diễn lại gọi điện tới, nhất quyết yêu cầu họ phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, đừng suy nghĩ gì nữa, cứ lo nghỉ ngơi thật tốt.

Họ lo lắng vết thương của Hạng Dĩ Hàn sẽ không kịp hồi phục tốt và vết thương trên đầu của Huyền Thanh sẽ để lại một số di chứng liên quan.

Tóm lại là bọn họ bị bắt buộc phải ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi và để đảm bảo rằng mọi chuyện đã ổn thì mới có thể quay lại.

Mặc dù giọng điệu của đạo diễn khi nói chuyện điện thoại với họ đã rất dịu dàng nhưng Huyền Thanh vẫn có thể nghe thấy cơn tức giận kéo dài của ông ta.

Cô liếc nhìn Hạng Dĩ Hàn:

"Tôi đoán là ông ấy vẫn còn đang tức giận với bộ phận hậu cần."

Cả hai chỉ có thể đồng ý, sau đó bọn họ liền được ekip sắp xếp lên tầng VIP yên tĩnh nhất trong bệnh viện.

Lúc đến đây vì quá vội vàng nên cô cũng không mang theo cục sạc, điện thoại hết pin cũng chỉ biết trơ mắt nhìn nó tự tắt nguồn. Trợ lý của cô, An An và trợ lý của Hạng Dĩ Hàn cũng đã quay về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai bọn họ sẽ mang quần áo để thay và bữa sáng đến cho hai người.

Huyền Thanh lật người, chán nản vùi đầu vào gối, khắp khoang mũi cô lúc này đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng chuyên dụng của bệnh viện.

Huyền Thanh chỉ quen với cái giường quen thuộc nhà mình, mỗi lần đến môi trường mới hoặc ngủ trên giường mới, cô đều phải mất thời gian để thích ứng.

Cô không ngủ được, cũng không có điện thoại để chơi, đúng là chán quá.

Trằn trọc một lúc, cô quyết định rời khỏi giường, mở cửa phòng bệnh rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Cuối dãy hành lang lớn có một hành lang nhỏ ngoài trời, trên đó người ta còn có trồng một số loại hoa và cây cỏ, rất thích hợp để ra ngồi ngắm sao và ngắm trăng để thư giãn, đồng thời còn có thể tận hưởng làn gió đêm mát lạnh để gi. ết ch. ết đêm dài mất ngủ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!