Ngày hôm sau.
"Trần A Cửu, rốt cuộc cô là ai?"
Trong con hẻm tối tăm, Trang Tĩnh đang che cánh tay phải vừa bị dao xẹt trúng, máu tươi không ngừng rỉ ra.
Đối diện cô ấy, Trần A Cửu cũng trạc tuổi cô ấy, đang cầm một con dao găm còn có vài vết máu đỏ chói trên lưỡi.
Đây là lần đầu tiên hai chị em chính thức đối đầu nhau.
Ánh đèn trên phim trường mờ mịt nhưng ánh mắt của họ lại vô cùng trong trẻo.
Hạng Dĩ Hàn ngồi sau màn hình cạnh đạo diễn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp.
Đạo diễn sờ cằm, khóe mắt và lông mày đều tràn ngập vẻ hài lòng.
Cả Trang Tĩnh do Quách Thiên Văn thủ vai và Trần A Cửu do Huyền Thanh thủ vai đều ngày càng trở nên xuất sắc dưới những yêu cầu khắt khe của anh ta.
Đạo diễn quay đầu nhìn Hạng Dĩ Hàn: "Tiểu Hạng, anh thấy họ thế nào?"
Ánh mắt của chàng trai trẻ dừng lại ở bóng dáng của một người trong đó, một lúc lâu sau anh ta mới mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Rất tốt."
Sau khi quay xong cảnh này, Huyền Thanh hiếm khi được nghỉ ngơi.
Quá trình quay phim hai ngày nay rất căng thẳng, cô bận rộn mấy ngày, thức trắng hai đêm để quay cảnh đêm, lúc này cô thực sự vô cùng buồn ngủ.
Vừa bước ra khỏi ống kính máy quay, Huyền Thanh cảm giác như khí lực của mình đã bị rút cạn, cả người đều có chút héo mòn.
Trong nhà kho ở khu vực nghỉ ngơi có hai chiếc ghế dựa được chuẩn bị riêng cho các diễn viên thức khuya quay phim, Huyền Thanh đi tới điều chỉnh độ cao của ghế, rồi nằm xuống tìm một tư thế thoải mái để an giấc, rất nhanh đã thấy cô chìm vào giấc ngủ.
An An pha một cốc cà phê đi tới, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Huyền Thanh, cô ấy cảm thấy rất đau lòng, vội vàng tìm chăn đắp cho Huyền Thanh.
Khi quay lại, cô ấy không nhịn được phải dụi dụi mắt nhiều lần.
Cô ấy đang bị hoa mắt à, người đàn ông đang cúi xuống dùng áo khoác đắp lên người chị Thanh chắc chắn là Hạng Dĩ Hàn.
Ánh sáng trong nhà kho có hơi mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đến quỷ dị của chàng trai trẻ và động tác đầy dịu dàng của anh ta.
Hạng Dĩ Hàn cẩn thận kéo áo khoác lên che chắn cánh tay đang lộ ra ngoài của Huyền Thanh.
Ánh mắt anh ta chăm chú rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của Huyền Thanh.
Chỉ một cái chớp mặt.
Chàng trai dừng lại, anh ta không làm ra những động tác dư thừa nào nữa, anh ta đứng thẳng lên và lặng lẽ rời đi.
An An sau đó mới nhón chân đi tới, suy nghĩ một chút, cô ấy vẫn cảm thấy chiếc áo khoác nam này quá bắt mắt, cuối cùng cô ấy vẫn dùng chăn trong tay mình che chắn lại giúp chị Thanh.
Chăn này cũng có thể giúp giữ ấm.
–
Huyền Thanh cảm thấy mình ngủ không bao lâu đã tỉnh lại.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức, ngồi dậy hỏi An An cô đã ngủ được bao lâu.
An An đưa cà phê cho cô: "Gần một tiếng rưỡi rồi."
Huyền Thanh đưa tay ra nhận lấy, mới phát hiện cả người cô đang bị bao bọc trong chăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!