Chương 2: (Vô Đề)

Qúy Hành im lặng một lát.

Trên chiếc cổ thon gọn, yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, anh chậm rãi lên tiếng, bên tai cô liền vang lên một giọng nói từ tính, nhưng vẫn mang âm điệu quen thuộc:

"Đã lâu không gặp em."

Người quản lý cấp cao hiển nhiên rất kinh ngạc: "Hai người… quen nhau à?"

Qúy Hành ngồi xuống trên sô pha, đôi mày nghiêm nghị bị ánh sáng phản chiếu làm dịu đi, hiếm khi nói thêm vài câu với vị quản lý cấp cao kia:

"Bạn cũ mà thôi."

Huyền Thanh cũng không có ý định giải thích, hơn nữa Qúy Hành nói không sai, bọn họ quả thực chỉ là bạn cũ quen nhau từ nhỏ.

Người quản lý cũng là một người thông minh, thấy tình thế hiện tại có chút tế nhị, ông ấy liền nháy mắt với Tống Dung Vân vẫn đang đứng thẳng bên cạnh.

Hai người liền im lặng rời đi, để lại Qúy Hành và Huyền Thanh có không gian nói chuyện riêng .

Qúy Hành liếc nhìn cô một cái, anh nhếch khóe môi, lạnh lùng nói như mọi khi: "Xem ra em làm việc trong giới giải trí rất tốt?"

Năm họ tốt nghiệp đại học, vị bạch nguyệt quang Vưu Ngọc Dao của Qúy Hành liền muốn ra nước ngoài học cao hơn, Qúy Hành không nói một lời cũng đi theo cô ta ra nước ngoài, còn những người bạn còn lại của anh cũng bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp của riêng họ.

Chỉ có Huyền Thanh là không có hứng thú với công ty của gia đình mình, sau khi nhận được danh thiếp từ mấy người tìm kiếm tài năng, cô liền quay người bước vào giới giải trí.

Cô cảm thấy rất thú vị khi trải nghiệm nhiều tình huống cuộc sống khác nhau thông qua diễn xuất.

"Được rồi."

Vẻ mặt Huyền Thanh vẫn bình tĩnh, cô trả lời câu hỏi của anh bằng một câu ngắn gọn rồi cố tình chuyển sang chủ đề khác: "Còn anh thì sao, anh trở về đột ngột như vậy, bạn bè của chúng ta chắc cũng chưa ai hay biết gì."

Một tay Qúy Hành nới lỏng cổ áo, anh dựa vào trên sô pha, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Ở nhà có việc gấp nên quay về, không kịp báo trước cho mọi người."

Qúy Hành có vẻ lo lắng như vậy, thật là kỳ quái.

Cô thản nhiên nói thêm: "Điều gì có thể làm anh lo lắng đến vậy?"

Trước kia bất kể Qúy Hành làm gì, anh đều hành động chậm rãi bình tĩnh, việc gì anh làm cũng đều nắm chắc ít nhất là tám phần, chưa bao giờ thấy anh vội vàng.

Qúy Hành ngước mắt lên, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện đang lấy ly nước chanh từ khay của người phục vụ rồi nhẹ giọng cảm ơn.

Anh cố ý dừng lại, khi ánh mắt của đối phương lại rơi vào người anh, anh chậm rãi nói: "Theo lời cha mẹ tôi, về nước để kết hôn."

Ly nước chanh được Huyền Thanh chuẩn bị đặt lên bàn chợt như vô tình bị va vào mặt bàn phát ra âm thanh vang nhẹ.

Nước trong cốc gợn lên những gợn sóng nhỏ.

Giống như trái tim cô lúc này.

Cô biết rất rõ tính tình của Qúy Hành, không ai có thể ép buộc anh làm điều gì anh không muốn, kể cả đó là cha mẹ anh.

Cái gọi là "theo lời cha mẹ" chắc hẳn đã trải qua biết bao khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng "tu thành chánh quả" với Vưu Ngọc Dao nên anh mới đồng ý nghe theo ý muốn của cha mẹ mà trở về Trung Quốc kết hôn.

Huyền Thanh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô hơi ngước mắt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải.

Qua nhiều năm lăn lộn trong giới diễn xuất, cô đã học được cách nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình.

"Vậy thì là việc vui rồi." Cô thậm chí còn không buồn xác nhận tên cô dâu, liền nâng ly lên: "Vậy tôi chúc anh có một đám cưới hạnh phúc."

Kể từ khi nói xong ánh mắt của Qúy Hành vẫn rơi vào trên người Huyền Thanh, không hề rời mắt dù chỉ một giây, vẻ mặt và giọng điệu của Huyền Thanh không chỉ cao thượng mà còn vô cùng chân thành, như thể từ đáy lòng cô thật sự đang vui mừng cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!