Cuộc gặp gỡ cha mẹ anh không thể diễn ra suôn sẻ.
Bởi vì công ty có việc gấp, Qúy Hành phải đi thành phố khác giải quyết nên sáng sớm hôm đó anh phải lên máy bay.
"Xin lỗi, hôm nay không thể dẫn em đi gặp ông nội được." Qúy Hành trước khi lên máy bay đã gọi điện cho cô, giọng anh có vẻ khàn khàn, như thể cả đêm qua không ngủ.
Huyền Thanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhận điện thoại, cô đang buồn ngủ dụi dụi mắt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, uyển chuyển trả lời: "Không sao đâu, công việc quan trọng hơn mà."
Nghe được tiếng ngáp yếu ớt phát ra từ trong điện thoại, khóe miệng Qúy Hành cong lên một đường cong huyền ảo.
Anh nhíu mày nói tiếp: "Nhưng thỏa thuận vẫn như cũ, hôm nay tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với bọn họ về chuyện của hai chúng ta."
Huyền Thanh chống tay lên giường ngồi dậy, trong đầu vẫn còn mơ hồ: "Hả? Nói cái gì cơ?"
Giọng nói từ tính của người đàn ông không hề dừng lại:
"Nói cho bọn họ biết về cuộc hôn nhân của chúng ta."
Phần lớn cơn buồn ngủ mơ hồ của Huyền Thanh lập tức biến mất.
Ồ, hôm nay đã đến thời gian tiết lộ chuyện của bọn họ với người lớn.
Huyền Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại khi thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác nam tối màu treo trên mắc áo.
Đó là thứ Quý Hành mặc cho cô trước khi lên lầu ngày hôm qua.
Ánh mắt cô lần nữa đảo qua và rơi vào chiếc hộp nhung đen nhỏ trên bàn trang điểm.
Chiếc nhẫn này đêm qua cũng là của Qúy Hành tặng.
Cô khó chịu vỗ trán, hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ, đêm qua cô chỉ uống mấy ngụm rượu thôi mà, sao mà đầu óc cứ như hỏng hết rồi vậy?
Thấy cô hồi lâu không trả lời, giọng nói của người đàn ông mang theo nghi hoặc: "Huyền Thanh?"
"Hả?" Huyền Thanh tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi có thể làm được."
"Có lẽ phải hai ba ngày nữa tôi mới có thể trở về Giang Thành. Đến lúc đó chắc em đã bắt đầu quay phim rồi."
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Huyền Thanh có thể nghe được trong giọng nói Qúy Hành như có chút tiếc nuối.
Nhưng nó nhanh chóng biến mất không dấu vết.
"Tôi đã để lại chìa khóa căn hộ chỗ tài xế Tiểu Trương. Trước khi dọn vào ở, em nhớ gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy tới đón em."
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông trở nên vui vẻ nhắc nhở cô: "Với lại em cũng đừng quên nhập dấu vân tay vào ổ khóa."
Huyền Thanh cúp điện thoại, nằm trở lại giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Khá tốt, còn bớt việc.
Cô lại nhắm mắt lại, nheo mắt một lúc rồi quay người đứng dậy.
Nếu Qúy Hành không có ở nhà, hôm nay liền chuyển đến sẽ tốt hơn.
–
Trên thực tế, những thứ Huyền Thanh cần mang theo cũng không có nhiều, chủ yếu chỉ là quần áo, giày dép, túi xách các loại vật dụng cá nhân.
Còn những thứ linh tinh khác thì đợi đến nơi xem còn thiếu gì rồi đi siêu thị mua sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!