"Sao cậu không đi?" Từ Di mở to mắt: "Tớ hỏi kỹ bạn tớ rồi, hôm nay là khai trương nên chỉ mời mấy người bạn thân thiết tới chung vui thôi, tuyệt đối không có người ngoài, việc này cậu cứ yên tâm, không sợ bị phát tán ra ngoài đâu."
Cô ấy nhăn mũi nói tiếp "Nếu không phải như thế, tớ cũng không dẫn cậu tới đó đâu."
"Được, được, đi thôi." Thấy cô ấy đang có tâm tình, Huyền Thanh đành phải nghiêng người tới, âu yếm xoa xoa chóp mũi cô ấy, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.
Quán bar nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của thành phố Giang Thành, phía bắc là khu kinh doanh lớn nhất trung tâm thành phố.
Từ Di thản nhiên đậu xe ở cửa, rồi ném chìa khóa cho người phục vụ ở cửa.
Họ sẽ chịu trách nhiệm đỗ xe vào gara.
Huyền Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên tấm cửa đen có hai chữ lớn được viết kiểu cách giống như rồng phượng sáng ngời.
"Rực rỡ."
Vừa bước vào cửa, ánh sáng lập tức mờ đi, tiếng nhạc ầm ĩ tràn ngập mọi ngóc ngách, ai nấy đều thích thú lắc lư theo từng điệu nhạc .
Ánh sáng mờ ảo, bầu không khí ngột ngạt, thân thể mọi người thấp thoáng trong ánh sáng và bóng tối, tạo nên một bầu không khí mơ hồ tưởng chừng như không tồn tại.
Một chàng trai trẻ đi tới chào Từ Di, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyền Thanh, miệng thì liên tục hứa hẹn: "Chị Thanh, hôm nay chị có thể tự tin chơi thoải mái. Em hứa rằng sẽ không có tin tức hay hình ảnh nào được truyền ra bên ngoài đâu."
Rõ ràng anh ta biết Huyền Thanh, nhưng Huyền Thanh nhất thời không nhớ được anh ta là ai.
"Ồ, cậu quên rồi à?" Từ Di chạm vào vai cô nhắc nhở: "Là chàng trai lần trước ở trường đua xin chữ ký của cậu cho em gái của cậu ta."
Cô ấy vỗ vai đối phương, chính thức giới thiệu với Huyền Thanh: "Đây là người bạn mà tớ đã nói với cậu, cũng chính là chủ của quán bar này, Đinh Trạch Khải."
Chàng trai lịch sự bổ sung thêm một câu: "Và cũng là bạn học đại học của Trình Tích."
Huyền Thanh nhướng mày, không ngờ bọn họ lại có quan hệ như vậy.
Đinh Trạch Khải xấu hổ xoa đầu: "Lần trước đi đua xe ở ngoại ô thành phố là em đã kéo Trình Tích đến đó vì hôm đó không có giờ học."
Cậu ta sợ Huyền Thanh hiểu lầm mình là người ham chơi, kém cỏi, sẽ dạy hư Trình Tích.
Huyền Thanh thấy vậy liền cố ý trêu chọc cậu ta: "Hôm nay thì sao? Trình Tích không đến đây sao?"
Đinh Trạch Khải liên tục xua tay, cười gượng nói: "Không có ở đây, không có ở đây, cậu ấy nói tối nay còn có tiết, việc học là số 1, việc học là số ."
Ba người bọn họ cùng đi lên tầng hai.
Tầng hai có diện tích bằng một nửa tầng một, giống như một cái bục hình chữ U treo trên bức tường cao. Ở giữa là một bàn pha chế dài, hai bên là hai hàng ghế dài vừa nhâm nhi rượu vừa thưởng thức cách bartender pha chế, đứng trên lan can nhìn xuống còn có thể thấy sàn nhảy ở trung tâm tầng một.
Đinh Trạch Khải gọi nhân viên pha chế đến, Từ Di chỉ vào loại rượu có độ cồn thấp nhất trong menu, còn Huyền Thanh gõ bàn ra hiệu cho anh ta phục vụ một ly nước chanh trước.
"Đừng uống nước chanh nữa, em yêu." Từ Di nóng lòng giật lấy chiếc ly từ tay Huyền Thanh: "Hồi đại học đến quán bar cậu cũng uống nước chanh, bây giờ cũng uống nước chanh, đâu phải là cậu không uống rượu được đâu?"
Đúng là cô có thể uống được, nhưng cô không thường xuyên uống và cũng không muốn uống.
Huyền Thanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Ngày mai tớ còn có việc."
Đi gặp mặt cha mẹ của Qúy Hành cũng có thể coi là một công việc.
Từ Di mím môi khịt mũi, không thèm vạch trần cô: "Lúc còn học đại học, cậu viện cớ ngày mai còn phải đến lớp, bây giờ đang đi làm thì lại nói ngày mai có việc. Được rồi được rồi, dù sao trọng tâm của ngày hôm nay cũng không phải là uống rượu."
Cô ấy vòng tay qua vai Đinh Trạch Khải và nhìn cậu ta bằng ánh mắt "biết làm gì rồi đấy": "Chúng tôi cần hai anh chàng đẹp trai chất lượng cao, hiểu không?"
Đinh Trạch Khải ngưng trọng ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chị Từ yên tâm, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!