Trình Tích là con trai ngoài giá thú của Trình Sĩ Vinh.
Từ nhỏ cậu ta đã sống với bà ngoại, cậu ta chưa bao giờ gặp cha và hiếm khi được gặp mẹ.
Bọn trẻ trong sân đều gọi anh là đồ con hoang.
Lúc đầu cậu ta không hiểu từ đó có ý nghĩa gì, nhưng sau đó cậu ta cũng hiểu được ý nghĩa của cụm từ đó qua các hành động chỉ trỏ của bạn bè.
Nghĩa là một đứa trẻ không cha, mẹ lại bỏ mặc không nhận.
Cậu ta cũng từng nghe những người hàng xóm nói rằng cậu ta là một đứa con ngoài giá thú không mong muốn.
Khi Trình Tích mười bốn tuổi, một người đàn ông lạ mặt mặc vest và đi giày da đến nhà.
Ông ta lái một chiếc xe hơi mới toanh, trông có vẻ cao cấp.
Trình Tích lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe mới toanh như vậy ở cự ly gần, vì cảm thấy kỳ lạ nên cậu ta nằm trên cửa sổ lén quan sát một hồi lâu.
Nhưng bà ngoại dường như không chào đón sự xuất hiện của người đó.
Thế là người đàn ông lạ mặt đã đợi cậu ta ở cổng trường sau giờ học và nói muốn đưa cậu ta về nhà.
Trình Tích tuy còn trẻ nhưng có tính cảnh giác rất cao.
Có lẽ vì thường xuyên bị bắt nạt, trêu chọc nên cậu ta rất cảnh giác với cả người quen lẫn người lạ.
Người đàn ông nói với cậu ta rằng tên ông ta là Trình Sĩ Vinh và ông ta chính là cha cậu ta.
Đối mặt với người cha đột nhiên xuất hiện nhận lại mình sau mười bốn năm vắng bóng, Trình Tích quay người rời đi với vẻ mặt không biểu hiện gì.
Trình Sĩ Vinh đã đi theo cậu ta suốt cả chặng đường.
Khi về đến nhà, bà ngoại bảo cậu ta vào nhà làm bài tập. Trình Tích liền đi vào phòng, đóng cửa lại, ném cặp sách lên giường, dựa vào cửa lén lút nghe hai người nói chuyện.
Những chiếc ghế cũ kêu cót két, tiếng trẻ con chạy nhảy ngoài cửa sổ, la hét bừa bãi, gió thổi qua hành lang thổi vào giọng nói của người già và người đàn ông còn cố tình hạ giọng.
Trình Tích cau mày.
Không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Vậy ta chỉ mơ hồ nghe được vài từ như "xuất thân", "dẫn đi", "giáo dục ưu tú"…
Cuối cùng, khi người đàn ông đưa cậu ta đi, ông ta đã chạm vào đầu cậu ta và ân cần nói với cậu ta: "Con trai, đừng sợ. Cha làm điều này đều là vì lợi ích của con."
Sau đó cậu ta liền bị đưa đến nhà họ Huyền, thay đổi thân phận, trở thành con của em trai của Trình Sĩ Vinh, trước mặt mọi người thì xưng hô là dượng.
Thật mỉa mai.
Đã nhiều năm như vậy, Trình Sĩ Vinh vẫn chỉ dùng câu nói này để che đậy sự đạo đức giả và ích kỷ của mình.
Tất cả đều là vì lợi ích của riêng ông ta.
Ah.
Qúy ức chợt dừng lại.
Tách trà lăn vài vòng trên thảm, bị ghế sofa chặn lại rồi dừng lại.
Trình Tích nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhịn không được liền lao tới chỗ ông ta, khóe mắt cũng đỏ bừng: "Trình Sĩ Vinh, rốt cuộc ông có lương tâm hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!