"Huyền Thanh, tôi tới rồi."
Qúy Hành nghiêng đầu nhìn cô qua kính cửa sổ: "Nhớ mang theo căn cước và sổ hộ khẩu."
Kính có phần phản chiếu nên anh khó có thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Huyền Thanh.
Qúy Hành quay mặt đi, hai tay trên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi.
Huyền Thanh rất nhanh liền đi ra, có lẽ tối hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn những thứ này.
Qúy Hành từ phía sau gõ gõ ghế lái: "Đến cục dân chính."
Hôm nay sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Nhịp tim Huyền Thanh đập có chút nhanh, dọc đường đi cô không khỏi quay đầu nhìn anh.
Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ xe phản chiếu lên thân thể Qúy Hành một tia sáng vàng nhàn nhạt.
Người đàn ông ngồi uể oải, dáng vẻ lạnh lùng và đẹp trai, hàng mi đen sẫm phủ bóng dưới mắt anh, anh ta đang ngồi đọc tin tức tài chính trong iPad trên tay.
Huyền Thanh đang trầm tư, chợt nhớ tới những chuyện quá khứ.
Đó là về thời trung học cơ sở, khi họ vẫn còn là hàng xóm.
Trong thời gian đó, cha mẹ cô thường xuyên bay ra nước ngoài để giải quyết công việc kinh doanh, có khi ở cả một tháng mới về nhà. Huyền Thanh chán ghét đối diện với một ngôi nhà không một bóng người nên những lúc đó cô cũng không muốn về nhà nữa, sau khi tan học thường xuyên xách cặp đến nhà Qúy Hành, kiên trì chen vào phòng học cùng anh làm bài tập.
Từ khi còn là một cậu bé, Qúy Hành đã có khí chất của một thiếu gia cao quý và lãnh đạm, nhưng cô tiểu thư Huyền Thanh vẫn chưa phát triển được tính tình dịu dàng và ân cần.
Chỉ là trong phòng học làm bài tập, nhưng cô vẫn nhất quyết chiếm lấy bàn của Qúy Hành, khi gặp phải vấn đề không biết, phản ứng đầu tiên của cô chính là đi tìm Qúy Hành.
Qúy Hành không hề cảm thấy khó chịu mỗi khi bị cô cắt ngang khi đang giải quyết vấn đề của mình, sau khi đọc câu hỏi, anh viết ra ý tưởng của mình, rồi để lại cho Huyền Thanh tự mình suy ngẫm.
Thỉnh thoảng nếu tâm tình tốt, anh sẽ đích thân nói cho Huyền Thanh ý tưởng của mình.
Khi đó, Qúy Hành sẽ đứng bên cạnh cô, bàn tay thon dài trắng nõn cẩn thận viết từng chữ lên giấy, kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, giọng nói của chàng trai trẻ đầy trong trẻo, cùng với ánh sáng màu cam từ ngọn đèn bàn rơi vào người anh, trên giấy còn in hằn những cái bóng mờ nhạt, khung cảnh vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc.
Giống như bây giờ vậy.
Qúy Hành chú ý tới ánh mắt của Huyền Thanh, anh bình tĩnh lướt xem từng trang tin tức, bỗng nhiên trầm trầm tư nói: "Trông tôi đẹp lắm sao?"
Huyền Thanh bị anh bắt được liền vội vàng thu hồi ánh mắt, cô cố gắng nghiêm túc ngồi thẳng dậy, khó chịu hắng giọng.
"Không tệ." Cô đáp.
Giọng nói của người phụ nữ đầy dịu dàng và mềm mại, còn ẩn chứa một chút hoảng sợ trong sự bình tĩnh của cô, nhưng trông cô rất sống động và đáng yêu.
Giống như lông vũ lướt qua trái tim khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Khi đến Cục Dân chính, ngay khi bước vào đã có người tận tình hướng dẫn họ, hai người làm thủ tục chụp ảnh, đăng ký và nhận giấy đăng ký kết hôn.
Sau khi cầm được cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay, tốc độ nhanh chóng như thế làm Huyền Thanh bỗng có cảm giác không chân thực.
Qúy Hành mở bìa ra, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của hai người một lúc, cảm thấy khá hài lòng.
Nhìn thấy Huyền Thanh có chút sững sờ khi cầm giấy đăng ký kết hôn, trong mắt anh hiện lên một nụ cười.
"Tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện này với cha mẹ tôi càng sớm càng tốt. Em thấy như vậy có được không?" Qúy Hành hỏi.
Huyền Thanh cất giấy chứng nhận đi: "Ừm, chắc tôi cũng thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!