Ngày hôm sau sau khi trở về, Du Âm liền tìm dì Trần xin nghỉ, chủ động hẹn gặp Chu Kỳ.
Hai người hẹn nhau trong một quán nước, trong quán lúc nào cũng mở nhạc nhẹ, Du Âm liền đem mọi chuyện trong khoảng thời gian này mình cùng Thẩm Trị dây dưa không dứt nói với Chu Kỳ.
Chu Kỳ vẫn là cô gái vẫn chưa trải qua chuyện yêu đương, nhưng đối với tình yêu thì luôn khát khao mọi thứ đều tốt đẹp. Nghe Du Âm đại khái trần thuật, cô cũng không biết cảm xúc trong lòng như thế nào.
"Âm Âm, mọi đều cậu nói đều là thật?" Mặc dù biết Du Âm không nói dối hoặc bịa chuyện, nhưng Chu Kỳ vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi lại.
Nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu, Chu Kỳ khiếp sợ đến không biết nói gì.
Hơn nửa ngày Chu Kỳ mới nói ra một câu, "Bây giờ cậu phải làm sao a?"
"Tớ cũng không biết." Du Âm chỉ nghĩ duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, cô không có cách nào tưởng tượng được nếu Thẩm mẹ biết chuyện này sẽ ra sao, càng không tưởng tượng được cô phải đối mặt với ân nhân của mình như thế nào.
Chu Kỳ vài lần muốn nói lại thôi, cảm thấy chính mình hiện tại nói cái gì đều cảm thấy không đúng, cô không phải Du Âm nên không thể hiểu rõ tình cảnh của bạn mình. Cô chỉ có thể im lặng, hai người trầm mặc, cuối cùng vẫn là Du Âm chuyển đề tài, nói lâu lắm mới đi ra ngoài, không bằng chúng ta cùng đi xem phim đi, Chu Kỳ lập tức gật đầu, hai người tính tiền chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim, đang đợi nhân viên thối tiền, điện thoại Du Âm vang lên, là Thẩm Trị.
"Em xong việc rồi sao? Tôi đến đón em về."
"Không cần...... Tôi sẽ tự về......"
Du Âm muốn nói lại thôi, Thẩm Trị cũng giả điếc, "Địa chỉ."
Trầm mặc sau một lúc lâu, Du Âm vẫn là đem địa chỉ nói cho Thẩm Trị, nhìn Chu Kỳ xin lỗi: "Kỳ Kỳ thật xin lỗi, lần sau chúng ta đi xem phim nhé."
"À không có sao đâu, xem phim thì khi nào rảnh rồi đi cũng được, hơn nữa chúng ta cũng chưa mua vé, cậu có việc thì đi nhanh đi." Chu Kỳ không biết người gọi là Thẩm Trị, còn tưởng rằng là Du Âm có việc.
Hai người tạm biệt, Chu Kỳ ngồi xe buýt rời đi, Du Âm ở lại quán nước chờ.
- --
Thẩm Trị đến một mình, chính là tự bắt xe đến đây.
Vừa gặp mặt, câu đầu tiên lại nói rằng "Em nhìn gì bên rạp phim thế?", Sau đó kéo cô đi đến rạp chiếu phim.
Du Âm không trả lời cô đang nhìn gì, Thẩm Trị cũng không hỏi cô muốn xem phim không, nếu hỏi cô nhất định sẽ trả lời không xem, nhưng do chính hắn không hỏi, nên cô chỉ có thể lấy trầm mặc làm phương thức phản kháng.
Trầm mặc phản kháng, Thẩm Trị lại tưởng rằng đó là cam chịu.
Hắn nhận thức Du Âm vẫn luôn như thế này, như một cái hũ nút*, đôi khi hắn cũng không thích tính tình của cô như vậy, hắn sẽ đau lòng.
(*Hũ nút: quá tối. Ở đây Thẩm Trị chỉ tính của Du Âm quá hướng nội)
Hồi còn nhỏ đã như vậy, lớn lên càng thêm hũ nút.
Hai người một trước một sau đi tới, Thẩm Trị bước chân dài, Du Âm lại bước chân ngắn, chốc chốc Thẩm Trị quay ra sau, liền thấy cô đang ở khá xa, hắn chờ một lát, cô đuổi kịp, sau đó quay đầu lại thì cô lại cách hắn một đoạn.
Nhưng do Du Âm không vội, cứ bĩnh tĩnh mà đi, không nhanh không chậm, làm Thẩm Trị tức giận. Hậu quả của việc chọc Thẩm Trị tức giận là: tại nơi đông người qua lại như vậy nắm tay cô kéo đi. Du Âm dùng sức bỏ tay mình ra khỏi tay của Thẩm Trị, nhưng vẫn không có tác dụng, càng làm cho những người xung quanh quay lại nhìn bọn họ như cặp đôi đang giận dỗi nhau. Cuối cùng Du Âm cũng chỉ có thể từ bỏ giãy dụa, tùy ý để hắn nắm, chính mình cúi thấp đầu, lộ ra bộ dáng rầu rĩ không vui.
Thẩm Trị so với cô cao hơn rất nhiều, lúc cô cúi đầu thì cũng chỉ thấy đỉnh đầu, thấy cô ủy khuất đến phát khờ, tâm tình hắn đột nhiên có chút vui sướng ẩn danh.
Lúc chọn phim Du Âm cũng cực kỳ không phối hợp, hỏi cái gì cũng giống như cưa miệng hồ lô**, chính là không có bất kỳ ý kiến nào, Thẩm Trị liền tùy tiện chọn một bộ phim hài kịch lãng mạn. Nhìn sang cặp đôi bên cạnh, trên cả hai tay cô gái đều cầm bịch bắp rang bơ, bảo muốn xem hài kịch lãng mạn, bạn trai thì lại muốn coi phim bom tấn Hollywood, nên cả hai đã xảy ra xung đột.
Kết quả là đương nhiên là chàng trai kia bị cô gái giận dỗi, bỏ đi liền một mạch, chàng trai vội vàng đuổi theo phía sau.
(**Cưa miệng hồ lô: hỏi không trả lời)
Mua vé xong, Thẩm Trị lại dẫn Du Âm mua bắp rang cùng coca, nhưng cô lại từ chối,.
Thẩm Trị rất ít khi thể hiện ra bộ dáng xấu xa, nói dễ nghe là vân đạm phong khinh***, còn khó nghe đồ lạnh lùng, khi còn nhỏ đã như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!