Chương 4: (Vô Đề)

Kỳ thi cuối cùng cũng tới, sau khi thi xong, vẻ mặt Chu Kỳ ưu sầu, "Thảm thật rồi, lần này tớ mà thi rớt, mẹ nhất định sẽ không tha cho tớ đâu."

Chuyện này Du Âm cũng không biết an ủi như thế nào, đành vỗ vỗ bả vai Chu Kỳ.

Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu. Mọi người đều bao lớn bao nhỏ từ ký túc xá ra cổng, phần lớn gia đình đều sẽ tới đón con, giúp con xách hành lý. Hành lý Du Âm không nhiều lắm nhưng cũng không phải quá ít, miễn cưỡng cầm di động, nhìn hàng ô tô, taxi đang đậu trước trường. Cha Chu Kỳ tới đón Chu Kỳ, nói có thể đưa Du Âm về cùng, Chu gia cách Thẩm gia rất xa, Du Âm sợ phiền toái người khác nên khéo léo từ chối, nói mình có thể gọi xe, Chu Kỳ lôi kéo hai lần không được đành đi theo cha về nhà, trước khi đi lắc lắc di động nói gặp chuyện gì thì nhớ gọi cho cô.

Hôm nay có rất nhiều người gọi xe, tuy rằng trước cổng trường đậu không ít taxi, nhưng mỗi lần Du Âm định lên xe đều sẽ bị người khác đoạt trước, cô chỉ có thể tìm một chỗ râm mát gần đó chờ đám người tan đi một ít.

"Tiểu Âm." Là chú Phùng, Du Âm có chút kinh ngạc, "Chú Phùng, sao chú lại ở đây?"

"Nhị thiếu gia tới đây mua sách, cùng nhau trở về đi, nhiều đồ như vậy để chú giúp con xách." Chú Phùng ở Thẩm gia làm tài xế mười mấy năm, hai người rất hay nói chuyện, ngày thường cũng rất quan tâm cô.

Thẩm Trị tới đây mua sách là chuyện bình thường, nhưng do đã xảy ra chuyện kia nên Du Âm nghĩ ngợi lung tung. Cô đè cảm xúc kì quái trong lòng, đi theo chú Phùng thúc ra xe, trước cổng trường nhiều xe đang đỗ cạnh nhau nên xe của Thẩm gia đỗ ở chỗ xa, chú Phùng xách tất cả hành lý của Du Âm, cô chỉ đeo một cái cặp với một cái túi nhỏ.

Tới chỗ đỗ xe, chú Phùng cho tất cả hành lý vào cốp, Du Âm vẫn lựa chọn ngồi ở ghế phụ. Cô chào hỏi Thẩm Trị, kêu một tiếng "Nhị thiếu gia", Thẩm Trị nhàn nhạt lên tiếng, anh còn đang mặc đồng phục, khí chất lỗi lạc, mắt cũng không nâng lên tựa như xung quanh chẳng là gì đối với anh.

Bên cạnh chỗ anh ngồi quả nhiên có rất nhiều sách.

Du Âm lấy ra một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán, hôm nay thời tiết oi bức, mây trên trời từng áng, từng áng kéo đến rất dày, khả năng sẽ có một cơn mưa to.

Tới Thẩm gia, vẫn là chú Phùng giúp cô đem hành lý đưa về phòng, Thẩm Trị vừa xuống xe thì lập tức vào nhà. Du Âm nhẹ nhàng thở ra, nhìn chú Phùng nói lời cảm ơn.

Đến tối quả nhiên có một cơn mưa to, Du Âm rất thích buổi tối trời mưa, ngày mưa ngủ rất thoải mái, cô mở cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi không dứt, cầm một quyển tiểu thuyết của Đông Dã Khuê Ngô* ở trên giường xem, vừa mới thi xong nên cô quyết định sẽ thả lỏng một chút.

(* Đông Dã Khuê Ngô là một tác giả người Nhật Bản, chuyên viết tiểu thuyết trinh thám).

Lâu lắm rồi mới có thời gian thư giãn như này.

Bên gian phòng khác, trên tay Thẩm Trị cũng đang cầm một quyển sách, nhưng không mở ra, anh ngồi dựa vào cửa sổ, sách đặt ở trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bề mặt cuốn sách, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn đến cảnh mưa đêm bên ngoài.

Không biết lúc này Du Âm đang làm gì.

- --

Một đêm ngủ say.

Du Âm có thói quen dậy sớm, vì đêm qua mưa nên sáng sớm tâm trạng thoải mái, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất cùng hương vị cỏ xanh, gió lạnh phà vào mặt, Du Âm đứng ngoài sân, dưới táng cây hít thở không khí trong lành.

Sáng hôm nay thấy mặt Thẩm cha, Thẩm Trị từ trên lầu xuống dưới, Thẩm cha đem ánh mắt đặt ở trên người anh, không hề nghi ngờ Thẩm Trị là một người đàn ông ưu tú, bất luận là vẻ ngoài hay năng lực, điều này làm ông rất tự hào.

Biết được con trai đang trong kỳ nghỉ hè, ông cũng không dặn dò nhiều, tự biết Thẩm Trị sẽ tự khắc phục những hạn chế của bản thân, nhưng ngoài mặt lại nói muốn con trai theo ông đến công ty làm quen bầu không khí nơi văn phòng một chút.

Thẩm mẹ vừa nghe đã buồn bực, vô danh hỏa khởi*, "Công ty cứ để từ từ, Tiểu Trị còn nhỏ, hôm qua mới vừa thi xong."

(* ý là tự dưng tức giận)

Thẩm mẹ thì quan tâm con trai thật sự thích làm nghề gì, Thẩm cha lại không muốn đem tâm huyết nửa đời giao lại cho người ngoài, nên luôn kỳ vọng con trai có thể kế thừa tâm huyết của ông. Đại thiếu gia Thẩm Nhương là nhà thực vật học, vì thế ông chỉ có thể đặt kỳ vọng lên người Thẩm Trị.

Thẩm cha không muốn tranh luận với Thẩm mẹ, gần đây Thẩm mẹ đang có dấu hiệu của thời kỳ mãn kinh.

Thẩm cha quyết định đến công ty.

Thẩm mẹ hạ tâm tình xuống, bà nhìn Thẩm Trị nói: "Dạo này cha con hễ có cãi nhau chuyện gì cũng không muốn cùng mẹ tranh luận."

Thẩm Trị: "Cãi nhau là chuyện bình thường, cha không tranh luận cũng chỉ muốn mẹ bình tĩnh lại thôi."

Thẩm mẹ nâng cao giọng: "Mẹ đã bình tĩnh cả đời, còn muốn mẹ bình tĩnh như thế nào nữa?"

Nói xong mới ý thức rằng vừa rồi mình vừa lỡ lời, nhìn về hướng Thẩm Trị xin lỗi, "Mẹ không biết vì sao gần đây luôn bị như thế, rất dễ tức giận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!