Trình Tễ Minh đúng giờ thức dậy, mở to đôi mắt nằm trên giường phát ngốc. Tối hôm qua cậu mơ thấy mình là cảnh sát mèo đen đang mệt mỏi chiến đấu với các thế lực xấu xa.
Gấp chăn ga gọn gàng xong, cậu bé mang dép lê bước ra ngoài để súc miệng rửa mặt. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người mà cậu đang nhớ thương cả tuần nay ở bên ngoài.
Cậu bé kinh hỷ chạy đến, "Chú ơi, sao chú đến sớm thế?."
Thẩm Trị đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi, không trả lời Trình Tễ Minh. Du Âm vừa vặn từ bên ngoài trở về, ánh mắt của anh lập tức nhìn về phía cô.
"Sao em đi lâu thế?"
Trên tay Du Âm đang cầm bữa sáng, nói "Em phải xếp hàng một lúc."
"Tễ Minh, con vệ sinh cá nhân chưa?" Cô đem bữa sáng dọn ra bàn, hỏi cậu bé mập mạp bị Thẩm Trị ngó lơ.
"Dạ chưa."
Thẩm Trị thúc giục cậu bé, "Cháu đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng này."
Trình Tễ Minh vào nhà vệ sinh, cậu bé vừa đánh răng vừa suy nghĩ, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nghĩ mãi không biết cái gì sai.
Đang ăn sáng thì cậu bé phát hiện tay Thẩm Trị đang bị băng bó nên lo lắng hỏi, "Chú ơi, tay chú bị sao vậy?"
"Không sao, chú không cẩn thận cắt qua thôi."
Thẩm Trị lơ đãng trả lời, gắp cho cậu bé một cái bánh bao, cũng gắp cho Du Âm một cái. Trình Tễ Minh nhìn động tác của Thẩm Trị, loại cảm giác sai sai vừa đè xuống lại bắt đầu dâng lên.
Hôm nay là thứ sáu, ăn sáng xong thì Du Âm với Trình Tễ Minh đều phải tới trường. Thẩm Trị muốn đưa họ đi, nhưng Du Âm từ chối nên anh chỉ tiễn họ ra cửa, dặn dò, "Vậy tan học anh đến đón hai người nhé."
Du Âm lắc đầu, "Tay anh đang bị thương, không thể lái xe được."
"Anh để tài xế lái."
Du Âm không phản đối nữa, gật đầu.
Trình Tễ Minh nhìn Thẩm Trị rồi nhìn Du Âm, cảm thấy thật kỳ lạ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thẩm Trị nhanh chóng giải quyết sự nghi hoặc trong lòng cậu bé.
Du Âm tạm biệt rồi chuẩn bị đi. Thẩm Trị dùng tay kéo cô vào lòng, chưa kịp để cô phản ứng thì đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.
Mắt Trình Tễ Minh mở to, vẻ mặt còn hốt hoảng hơn người bị hôn đột ngột.
- --
Mười hai giờ trưa, Du Âm đang nghỉ ngơi thì Thẩm Trị gọi điện đến, ngại trong phòng có người nên cô ra ngoài nghe.
"Em ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi. Còn anh ăn chưa?"
"Anh cũng ăn rồi."
Im lặng một lúc rồi Du Âm mới hỏi, "Miệng vết thương của anh còn đau không?"
"Không đau."
Thẩm Trị hỏi cô đang làm gì, buổi chiều có mấy tiết, Du Âm đều thành thật trả lời. Chưa nói được mấy câu thì anh đã có việc bận, nói chiều nay sẽ đúng giờ đến đón hai người sau đó thì cúp máy.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nên Du Âm cũng nghĩ bình thường. Ai ngờ mới quay lại phòng nghỉ ngơi thì đã bị cô giáo Tiểu Khương trêu chọc, "Cô giáo Du, có phải cô mới nghe điện thoại của bạn trai không? Nhìn xem, mặt mày toàn là hớn hở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!