Trình Tễ Minh nhìn chú của mình rồi nhìn cô giáo Du. Rõ ràng chú trong ảnh chụp với chú của hiện tại rất giống nhau mà, tại sao cô giáo Du lại không nhận ra chú chứ? Chú của cậu nhớ cô giáo Du mà cô lại không nhớ chú.
Cậu bé thật sự không hiểu nổi, chờ đến khi Thẩm Trị đã dẫn cậu đi xa, Trình Tễ Minh mới hiếu kỳ hỏi, "Chú ơi, hình như cô giáo Du không nhớ chú ạ? Hai người bao lâu rồi chưa gặp nhau vậy?"
Thẩm Trị không trả lời thắc mắc của thằng bé, mặt bình thường đã lạnh nay còn lạnh hơn. Trình Tễ Minh cũng không hỏi anh nữa, bộ dáng này của anh khiến thằng bé cảm thấy lạ.
Về đến nhà, Thẩm Trị đặt cơm chiều đến cho tiểu mập mạp ăn rồi thúc giục cậu về phòng làm bài tập, sau đó anh về phòng mình đóng cửa lại.
Trình Tễ Minh ngơ ngác, có chút lo lắng cho Thẩm Trị.
Buổi tối Trình Vũ Sơ gọi videocall về, Trình Tễ Minh nhớ ba mẹ, cứ liên tục hỏi khi nào ba mẹ mới về, Trình Vũ Sơ nói khi nào ba hồi phục thì sẽ bay về liền, chưa thể nói ra thời gian cụ thể được. Trình Tễ Minh tuy không nói gì nhưng Trình Vũ Sơ biết cậu bé đang không vui nên cô cũng dỗ con mấy câu, đợi tâm tình cậu bé tốt hơn một chút mới hỏi, "Tễ Minh, chú con đâu?
Ba con muốn nói chuyện với chú."
Trình Tễ Minh ôm ipad sang phòng Thẩm Trị gõ cửa, "Chú ơi, ba cháu muốn nói chuyện với chú."
Đợi thật lâu cửa mới mở, không biết Thẩm Trị vừa mới làm gì, vẻ mặt rất mệt mỏi. Anh cầm lấy ipad rồi đóng cửa lại. Trình Tễ Minh chưa bao giờ thấy chú mình như vậy, theo trong sách nói thì tự đóng cửa nhốt mình lại.
Cậu bé không dám quấy rầy, quyết định tự đi tắm rồi đi ngủ không làm phiền chú nữa.
- --
Du Âm hồn xiêu phách lạc về nhà, cơm cũng không ăn, chỉ nằm dài trên giường. Nhắm mắt lại sẽ xuất hiện cảnh tượng vừa rồi nên cô không dám nhắm mắt. Lúc đầu còn khống chế được, nhưng sau đó cũng vô dụng, cô không thể không nhớ đến cảnh tượng khi nãy, nhớ đến Thẩm Trị, nhớ đến những chuyện cũ.
Chuyện cũ giống như một dây xích khóa chặt những đóa hoa rực rỡ trong nội tâm cô.
Ngày hôm sau Du Âm trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm mắt và sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn không qua mắt được người khác. Cô giáo Hứa ngồi đối diện Du Âm nhìn cô hỏi, "Cô giáo Du, hôm qua cô mất ngủ hả?"
"Đúng vậy."
"Cô còn trẻ, đừng để bản thân bị mất ngủ, trước khi ngủ nên uống một ly sữa ấm sẽ ngủ ngon hơn. Quan trọng nhất trước khi đi ngủ đừng nghĩ gì cả, giấc ngủ quan trọng lắm đấy!"
Cô giáo Hứa đã ở tuổi trung niên nên khó tránh khỏi việc nói hơi nhiều, cô ấy nói về việc ngủ nghỉ đến giáo dục học sinh, từ giáo dục học sinh đến giáo dục gia đình. Bình thường Du Âm cũng sẽ nghe cô ấy nói nhưng hôm nay chỉ nhìn thấy miệng cô ấy đóng mở liên tục, không nghe được gì cả. Cũng may cô có tiết đầu nên cũng không chịu trận quá lâu.
Một ngày trôi đi, Du Âm chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu đau như búa bổ. Gần tới giờ tan làm, cô nhớ đến cảnh tượng hôm qua nên quyết định tan làm sớm hơn mọi khi, chuông tan học vừa vang lên là cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, còn chưa ra khỏi lớp đã thấy Trình Tễ Minh chạy đến trước mặt, dáng vẻ cậu bé khó xử muốn nói lại thôi.
"Trình Tễ Minh, con tìm cô có việc gì hả?" Nhìn đến Trình Tễ Minh, Du Âm lại nhớ đến Thẩm Trị.
"Cô ơi, con... chú con... chú ấy..." Tiểu mập mạp ấp a ấp úng, cậu nói ra cũng ngại mà.
Tâm Du Âm bỗng dưng nhảy dựng, "Con... Chú của con bị sao?"
Hít sâu một hơi, Trình Tễ Minh quyết định nói luôn, "Chú con muốn nhờ cô chăm sóc con hai ngày, chú ấy bận việc nên phải quay về thành phố H gấp để xử lý."
"Không sao đâu, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ ba cháu mà. Đây cũng là ý của ba cháu đấy, đến lúc đó cháu cứ gọi điện cho ba cháu rồi để ba nói chuyện với cô giáo Du là được."
Trình Tễ Minh thấy Du Âm không nói gì cả làm cậu thấy ngượng muốn chết. Cậu bé thấp giọng hỏi, "Cô ơi, con có thể mượn điện thoại cô để gọi ba không ạ?"
Nếu không được thì làm sao bây giờ? Chú cậu về thành phố H mất rồi, cậu ở đây là trẻ lang thang không nơi nương tựa đó, Trình Tễ Minh buồn rầu.
- --
Buổi chiều Thẩm Trị mới về tới thành phố H, thư ký đã chờ sẵn bên ngoài, anh lập tức lên xe tới thẳng công ty. Công việc ứ động khá nhiều, nhưng không tới nỗi không có anh thì không làm được. Bây giờ Thẩm Trị đang phụ trách một chi nhánh quan trọng của tập đoàn Thẩm Thị, chi nhánh chính của tập đoàn vẫn do Thẩm cha phụ trách, còn Thẩm Thế Phạn chỉ khi nào tập đoàn có vấn đề nghiêm trọng thì ông mới ra mặt giải quyết.
Thẩm cha biết Thẩm Trị đã về thì cố ý dành thời gian hẹn anh ăn một bữa cơm.
"Vết thương của Thẩm Nhương thế nào rồi?"
"Hơi nghiêm trọng nhưng giờ đã ổn, chỉ cần chờ hồi phục thôi. Vợ anh ấy cũng sang chăm sóc anh ấy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!