Chương 20: (Vô Đề)

Trình Tễ Minh về tới nhà, buông cặp sách ra rồi chạy ngay vào phòng lấy tấm hình kia cho Thẩm Trị xem, "Chú, tấm hình này nè."

Trình Tễ Minh cảm thấy chú mình sau khi nghe thấy tên cô giáo Du thì phản ứng kỳ quái, nhưng kỳ quái như nào thì cậu không nói được. Chú cậu không giống những người khác, ngày thường sẽ không bộc lộ cảm xúc ra ngoài nên rất khó nhìn ra được trong lòng chú là đang vui hay đang không vui. Nhưng dựa vào kinh nghiệm sống chung với nhau đã nhiều năm thì Trình Tễ Minh thấy chú của cậu bây giờ có chút không vui.

"Chú ơi, chú biết cô giáo Du sao?" Cậu bé nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, không nhịn được hỏi.

"Chú biết. Nhưng đã lâu rồi không gặp, bây giờ cũng thành người xa lạ."

Ngón tay Thẩm Trị lướt qua khuôn mặt Du Âm trong ảnh chụp. Khuôn mặt cô trong ảnh ngây ngô non nớt, cho dù cố nghiêm mặt nhưng vẫn lộ ra ý cười trong mắt. Anh không nhớ rõ tấm hình này chụp lúc nào, có lẽ là lúc Thẩm Nhương về nước, kéo bọn họ chụp chung một tấm, hoặc có khi là Thẩm mẹ bảo bọn họ chụp. Anh và Du Âm đều là người không thích chụp ảnh.

"Tễ Minh, tấm hình này cho chú được không?"

Cậu bé do dự chốc lát, cậu rất thích tấm hình này. Nhưng mà chú đã cho mình nhiều thứ như vậy nên cũng đồng ý cho chú tấm hình, "Dạ được."

- --

Chồng Chu Kỳ là giảng viên đại học, lớn hơn Chu Kỳ nhiều tuổi. Trên mặt anh ấy đeo một cái mắt kính làm cho người ta cảm giác có học thức, lại ôn tồn lễ độ. Anh ấy không nói nhiều, nhưng Du Âm cũng đã mấy lần nghe Chu Kỳ khen anh ấy. Chu Kỳ trải qua mối tình đơn phương hồi cao trung, lên đại học thì trải qua một mối tình thê thảm rồi mới gặp được chồng cô ấy. Bình yên yêu đương hai năm rồi quyết định về chung một nhà.

Đêm trước kết hôn, Chu Kỳ và Du Âm nằm trên giường đắp mặt nạ, vừa kể chuyện ngày xưa, vừa vượt qua một đêm đầy ý nghĩa.

"Thời gian trôi qua thật là nhanh." Khi nói ra câu này, hai người không biết đã thở dài bao nhiêu lần. Câu này tuy đã cũ nhưng có lúc khi đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời thì ta có thể dùng nó để cảm thán sự tàn phá của thời gian đối với quá khứ đã qua. Những lời nói hoa mỹ trước kia bây giờ nói ra có hơi giả tạo, chắc là đến độ tuổi này người ta càng hướng tới cuộc sống đơn giản bình dị, nói chuyện đơn giản dễ hiểu.

"Aiya,  Âm Âm, cậu còn nhớ Lý Trác không?"

"Đương nhiên là nhớ, lúc đó cậu còn yêu thầm cậu ấy đấy."

"Đúng vậy, buổi tiệc cuối năm học tớ tỏ tình với cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy là hoa đã có chủ, làm tớ thương tâm rất lâu đó."

Tuy là chuyện cũ, những nỗi buồn trong quá khứ giờ đây đã trở thành những mảnh ghép để chúng ta hoài niệm. Chu Kỳ nói, "Mấy hôm trước lớp cao trung của chúng ta có làm tiệc họp mặt nhưng không có mặt cậu. Lúc ấy mọi người mới biết Lý Trác là em trai của Dung Tuyên. Chẳng phải trước kia cậu thích Dung Tuyên sao? Ngày mai Lý Trác cũng tới dự hôn lễ đó.

Cậu có thể nhờ Lý Trác xin chữ ký của anh trai cậu ấy đấy, haha."

Tiểu thịt tươi Dung Tuyên năm ấy bây giờ đã trở thành một người đàn ông rắn rỏi, thân hình săn chắc. Nụ cười ấm áp của ngày xưa bây giờ cũng có thêm sự chính chắn.

"Tớ hết hâm mộ từ lâu rồi." Du Âm cười cười nói.

Mẹ Chu Kỳ bước vào dạy dỗ, "Tối nay phải ngủ sớm, không được thức khuya. Ngày mai phải dậy sớm trang điểm đấy, mau tháo mặt nạ rồi rửa mặt đi ngủ đi."

Chu Kỳ ôm mẹ làm nũng, "Ngày mai con đi lấy chồng rồi mà mẹ vẫn còn dạy dỗ con nữa."

"Sau này con muốn có người dạy dỗ cũng không có ai dạy dỗ con đâu."

Du Âm chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, chừa ai không gian riêng cho hai mẹ con. Ba Chu Kỳ đang ngồi ở ngoài phòng khách, trên mặt vui vẻ không thôi. Con gái gả đi, trong lòng cha mẹ dĩ nhiên cũng phức tạp. 

Mẹ Du Âm cũng ra đi quá lâu rồi, muốn tưởng tượng đến cảnh này đều mơ hồ.

- --

Thứ bảy, trời đẹp, thời tiết rất hợp lòng người.

Hôm nay Chu Kỳ lấy chồng, thân làm phụ dâu nên tất nhiên Du Âm cũng chẳng rảnh rỗi, thật vất vả mới tìm được một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Xin chào, Du Âm, đã lâu không gặp."

"Xin chào, lâu rồi mới gặp cậu." Du Âm chào hỏi Lý Trác, vừa rồi cô cũng đã gặp rất nhiều bạn bè hồi cao trung nhưng chưa chào hỏi đàng hoàng được.

"Cậu vẫn y như ngày xưa, hình như còn cười nhiều hơn hồi xưa nữa." Lý Trác ngồi xuống bên cạnh Du Âm, so với trước kia đã cao lên, nhưng dáng người vẫn gầy. Nụ cười vẫn ấm áp như ngày xưa, "Tớ nghe Chu Kỳ nói bây giờ cậu đang là giáo viên ở thành phố G à?"

"Đúng vậy, tớ làm giáo viên tiểu học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!