Du Âm đã quen với việc hay tiếp đón vị khách nhí Mộc Mộc này rồi, lúc nãy cậu bé bướng bỉnh, ăn cơm xong rồi mà mẹ cậu bé vẫn chưa qua đón nên ngồi trên sofa xem hoạt hình. Du Âm nói với cậu bé, "Mộc Mộc, dì đưa cháu về nhà nhé?"
Cậu bé cự tuyệt, "Không, cháu không về đâu."
Du Âm dở khóc dở cười đi vào bếp dọn bát đũa, sau khi dọn dẹp xong cả thì phát hiện Mộc Mộc đã nằm trên sofa ngủ rồi, trên tivi vẫn còn đang chiếu phim hoạt hình, còn cậu thì không biết mơ thấy gì mà cứ kêu mẹ.
Trẻ con lúc ngủ khuôn mặt tựa thiên thần, rất đáng yêu, trên cơ thể còn bay mùi sữa, khuôn mặt phấn nộn làm người khác nhịn không được phải đưa tay ra vuốt ve. Haiz, chắc phải kêu mẹ bé ôm bé về nhà rồi. Vừa ra đến cửa thì thấy Viên Duyên đang chuẩn bị bước ra, thấy cô thì nói, "Em làm phiền chị Tiểu Du quá, em vừa mới dọn dẹp xong, chị không biết tụi nó quậy đến mức nào đâu, mệt chết được."
"Không sao, em ăn cơm chưa? Chị làm ít mì sợi, Mộc Mộc đã ăn rồi, vẫn còn một ít. Chị nấu cho em ăn nhé."
Viên Duyên không khách khí, "Dạ được, chị nấu nhiều một tí nha, em sợ không đủ no."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Du Âm vẫn ở lại thành phố G, rồi tìm một công việc làm cho đến bây giờ. Viên Duyên là con dâu của chủ nhà. Ba năm trước Du Âm chuyển tới đây, cậu bé Mộc Mộc kia vẫn còn quấn tã, mà Viên Duyên thì mới tập tành làm mẹ.
Viên Duyên mang thai Mộc Mộc khi mới mười tám tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi hai. Khi Mộc Mộc tròn một tuổi thì Viên Duyên đi học lại, năm nay đã học năm hai, chương trình học không nặng không nhẹ, học xong thì phải lo cho Mộc Mộc bận hết tay chân. Mộc Mộc là cậu bé đáng yêu nên Du Âm rất thích, sau khi thân thiết với nhau thì khi rảnh Du Âm cũng sẽ phụ trông chừng Mộc Mộc cho Viên Duyên, thằng bé cũng rất dính Du Âm.
"Hôm nay mẹ chồng em nói buổi tối cho Mộc Mộc sang ngủ với bà, nhưng em đi học cả ngày, chỉ có buổi tối mới được ở bên con thôi. Chị có cách nào để từ chối khéo mà không làm mất lòng mẹ chồng em không?"
Vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề cực kỳ nan giải, đối với người EQ thấp như Du Âm cũng không biết phải nói làm sao. Tính cách Viên Duyên vui vẻ phóng khoáng, nhưng đối mặt với mẹ chồng mình rất cẩn thận nên đôi lúc cô nàng cũng oán giận tại sao mình lại lấy chồng sớm như vậy chứ.
Thực tế Viên Duyên với Triệu Tu Tề mới đăng ký kết hôn hồi tháng trước thôi.
Viên Duyên oán hận tên đầu sỏ Triệu Tu Tề, "Tất cả là do tên hỗn đản Triệu Tu Tề kia."
Chuyện ngày xưa của hai người họ Du Âm có biết một ít. Hai người là bạn học cũng là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm đã có từ rất lâu. Thi đại học xong thì cùng nhau nếm thử trái cấm nhưng không cẩn thận nên kết ra trái cây. Viên Duyên nhát gan, rất sợ sinh con, Triệu Tu Tề vỗ ngực nói, "Sinh luôn sợ gì! Sinh sớm một chút cũng tốt, sau này con lớn, chúng ta vẫn còn trẻ. Muốn đi đâu thì đi không cần lo lắng con cái nữa."
Vừa quay đầu lại đã bị Viên Duyên đánh gần chết, trải qua nhiều biến cố mới thuận lợi sinh Mộc Mộc.
Hai người nói chuyện đến đêm Viên Duyên mới ôm Mộc Mộc về nhà. Trước khi về còn thần thần bí bí hỏi Du Âm, "Mẹ em và bà nội muốn giới thiệu đối tượng cho chị, chị muốn gặp mặt người ta không?"
"Tạm thời chị không cần đâu." Du Âm từ chối.
Đôi lúc Du Âm cũng rất hâm mộ Viên Duyên và Triệu Tu Tề, bọn họ xảy ra nhiều biến cố nhưng đều đi đến được ngày hôm nay, mặc kệ có hối hận hay không, bọn họ đều chấp nhận gánh vác sai lầm của mình. Nhưng có một số người không giống vậy, họ cứ đứng yên mãi, không nhìn ra rốt cuộc mình sai ở đâu. Với người khác? Họ đã sớm không còn quan hệ. Với quá khứ? Chuyện đã qua thì không thể thay đổi.
Đó là lý do cô không thể vượt qua được chính bản thân mình.
- --
Cao Lãng nửa đêm gọi Thẩm Trị ra ngoài uống rượu dù biết rằng đã lâu lắm rồi Thẩm Trị không còn uống rượu nữa, nhưng ngoài Thẩm Trị ra, Cao Lãng cũng không biết nên gọi ai ra bồi hắn. Mỗi lần Thẩm Trị ra tâm sự với hắn, một là im lặng ngồi kế bên, hai là nói những lời khó nghe.
"Cậu không có quyền oán trách người khác. Người nên hận cậu là Lý Nhiễm, là Thanh Hề chứ không tới lượt cậu oán trách người ta."
Bản thân Cao Lãng cũng biết rằng mình không nên oán trách bất kỳ ai. Hắn biết sai lầm của mình, cũng tình nguyện gánh vác hậu quả, nhưng hắn oán hận vì sai lầm đó làm hắn mất đi Thanh Hề, hắn chịu không nổi.
Cao Lãng cắm đầu uống rượu, rất nhanh đã say, trong miệng luôn lẩm bẩm tên của Ứng Thanh Hề.
Thẩm Trị đưa hắn về nhà, người mở cửa là Lý Nhiễm. Thấy Thẩm Trị và Cao Lãng ở ngoài thì hơi bất ngờ.
Mấy năm trước Cao lão gia ép Cao Lãng cưới Lý Nhiễm để cháu trai ông có cha mẹ hoàn chỉnh. Cao Lãng không đồng ý, còn nói rằng dù ông có cột hắn đến hôn lễ thì hắn cũng không cưới. Lý Nhiễm cũng chẳng muốn lấy hắn. Cao lão gia cũng hết cách, cuối cùng chỉ muốn họ vì con cái mà ở bên nhau, không cần kết hôn nữa, hai người cũng đồng ý. Chỉ là Cao Lãng rất ít khi về nhà với mẹ con Lý Nhiễm.
Căn nhà rất lớn, có bốn phòng ngủ, bọn họ mỗi người một phòng.
Nghe tiếng bên ngoài, Cao Quý Đồng từ phòng ngủ đi ra, nhìn Cao Lãng say khướt thì không vui, nhưng thằng bé cũng lễ phép chào Thẩm Trị, "Chú Thẩm, buổi tối tốt lành."
"Chào buổi tối, Quý Đồng. Xin lỗi, chú quấy rầy cháu ngủ rồi."
"Dạ không sao." Chính là cái người uống say kia quấy rầy, thằng bé nhỏ giọng lầm bầm rồi quay về phòng.
Lý Nhiễm cùng Thẩm Trị đỡ Cao Lãng về phòng hắn, tai nghe Cao Lãng gọi tên Ứng Thanh Hề cũng làm ngơ. Đặt hắn xuống giường xong, tùy tiện phủ chăn lên rồi quay người bước ra khỏi phòng. Xong xuôi, Thẩm Trị cũng rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!