Chương 9: (Vô Đề)

Khâu Đan đứng đó nhìn anh đi xuống lầu, thản nhiên cầm lấy áo khoác trong tay bước xuống bậc thang, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu, bà nhìn anh rời đi rồi mới đóng cửa lại.

Trước đây Tiếu Hi chưa từng nghĩ đến việc gán ghép hai đứa trẻ này đến với nhau, Tiếu Hi vẫn luôn thích Quý Thính nhưng sau khi thăm dò suy nghĩ của hai đứa trẻ bọn chúng đều không có hứng thú với đối phương cho nên bà đành phải từ bỏ.

Khâu Đan cũng rất thích Đàm Vũ Trình nhưng đứa nhỏ này lại khiến bà cảm thấy quá ngông cuồng, khó quản, là một người mẹ bà vẫn phải cân nhắc chuyện lâu dài cho con gái. Bà cảm thấy Quý Thính với ai cũng được, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi nếu đến với Đàm Vũ Trình, nên hãy quên đi.

May mắn là, Tiếu Hi cũng biết được Đàm Vũ Trình không có hứng thú với Quý Thính nên bà ấy không còn cố gắng gán ghép nữa.

Hiện tại, nếu Quý Thính và Lục Hải có thể hòa hợp tốt, Khâu Đan đã thấy hài lòng.

Buổi tối trong bữa ăn Lục Hải gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, cô nói đang ăn cơm ở nhà, Lục Hải nói tình cờ anh cũng ở gần đây sau bữa tối sẽ đến đón, đúng lúc cô định nói cho Lục Hải biết cô có lái xe Lục Hải đã gửi địa chỉ cho cô, đến đây, quả thật ở gần, Lục Hải còn nói anh có chuyện muốn tìm cô buổi tối nhất định phải gặp nên Quý Thính đành đồng ý. Chỉ là lúc đang ăn cô lại quên mất, nên khi Lục Hải tới vẫn đang đứng trên ban công hóng mát.

Chiếc xe màu trắng lao ra khỏi ngõ.

Bóng cây lướt qua trong xe, lòng bàn tay Lục Hải vẫn có chút đẫm mồ hôi, anh vừa vội vàng chào mẹ Quý Thính ở tầng dưới có chút lo lắng, sau đó lại thấy người đàn ông kia đang đứng trên ban công.

Lục Hải xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn Quý Thính: "Là anh Đàm à?"

Anh Đàm.

Hai từ đó khiến cô có chút bất ngờ.

Quý Thính: "Ừ."

Khi ánh sáng và bóng tối bên ngoài quét qua, Lục Hải có chút do dự, cầm tay lái, cười nói: "Có vẻ hai người không đơn giản chỉ là bạn cùng lớp thì phải?"

Quý Thính nghe xong, cười đáp: "Vẫn là bạn cùng lớp, có lẽ thân hơn một bậc, bố mẹ chúng tôi quen biết nhau."

"Đó có được coi là thanh mai trúc mã không?" Lục Hải nương theo đèn giao thông nhìn Quý Thính.

Quý Thính nhìn vào mắt Lục Hải, cô trầm mặc vài giây: "Không tính. Chúng tôi bắt đầu gặp nhau hồi cấp 3, bố mẹ chúng tôi thân thiết hơn nhờ buổi họp phụ huynh."

"Tôi hiểu rồi." Lục Hải thở phào một hơi, "Hai người đều học ở trường cấp ba số 1 Nam An à?"

Quý Thính ừ một tiếng.

Mồ hôi trên lòng bàn tay Lục Hải đã khô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Quý Thính trả lời thản nhiên như vậy xem ra cô và anh Đàm thật sự không có quan hệ gì với nhau, đúng như anh Đàm nói họ chưa từng ở bên nhau. Mà họ đã quen nhau lâu như vậy, nếu đã không có chuyện gì xảy ra nghĩa là sau này cũng không có thay đổi gì khác.

Anh nhìn Quý Thính mỉm cười, Quý Thính bắt gặp ánh mắt của anh cũng mỉm cười.

Những tòa nhà cao tầng ở Lê Thành lao vút qua, bóng cây đung đưa, chiếc ô tô màu trắng lái một vòng, đi vào gara ngầm của một trung tâm mua sắm, Quý Thính nhìn Lục Hải, "Anh muốn mua gì à?"

Lục Hải vừa lùi xe vừa nói: "Đúng vậy."

Quý Thính "ồ" một tiếng, tháo dây an toàn và bước xuống xe, mang theo chiếc túi xách nhỏ. Lục Hải cất chìa khóa xe, cùng cô đi đến thang máy đi lên dãy cửa hàng ở tầng ba.

Lục Hải bước vào một trong những cửa hàng thời trang nữ.

Quý Thính ngẩng đầu nhìn, thấy cửa hàng thời trang nữ này chính là nơi cô vừa cho vào danh sách đen kia nên không có theo vào trong, đến khi Lục Hải xách một túi đồ đi ra, nói: "Đi thôi?"

"Ừm."

Hai người đến một khu ngoài trời ở tầng bốn.

Tuy thời tiết hơi nóng, ban đêm có chút ngột ngạt nhưng vẫn có rất nhiều người, nơi đây được trang trí đẹp mắt trong không khí thoang thoảng mùi hương trà sữa, Lục Hải nói: "Trên mạng nói Trà sữa ở quán này rất ngon, tôi dẫn em đi thử, đánh giá hương vị một chút."

Quý Thính nói được, cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên có thể nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời, khung cảnh thật là tốt. Lục Hải ngồi xuống đối diện cô, gọi một phần trà sữa một phần tráng miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!