Chương 42: (Vô Đề)

Người đó.

Quý Thính ngay lập tức phản ứng lại, chính là bạn trai cũ của Thư Tiêu đã gửi tin nhắn cho Thư Tiêu. Thực tế là Quý Thính đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thư Tiêu ở sân bay và trên đường Phượng Hoàng, hồi còn đi học cô ấy hay ngại ngùng và sống hơi hướng nội nhưng nhìn chung khá tình cảm, còn có nụ cười dịu dàng nhưng chỉ sau vài tháng như đã mất đi ánh sáng, thậm chí còn trở nên hơi nhút nhát, rụt rè và sợ hãi. Đó là một khuôn mặt tan vỡ chỉ xảy ra sau khi có chuyện gì đó tồi tệ từng xảy đến.

Chiếc xe màu đen vẫn đang chạy với tốc độ nhanh, Quý Thính mở loa ngoài, nhẹ giọng hỏi Thư Tiêu: "Anh ta đã nói gì?"

Thư Tiêu ở bên kia khóc nước mắt chảy dài trên má, cô ấy nhìn tin nhắn trên điện thoại di động: "Anh ta gửi cho tớ địa chỉ hiện tại của tớ, nói rằng anh ta đã biết tớ ở tòa nào, tầng mấy, phòng bao nhiêu, bảo tớ phải đợi. "

Quý Thính hỏi ngược lại: "Chi tiết đến vậy sao?"

"Rất chi tiết, Quý Thính, một mình tớ rất sợ, tớ thực sự sợ lắm…" Thư Tiêu che mặt khóc, giọng nói yếu ớt bất lực, tiếng khóc mỏng manh vụn vặt truyền khắp trong xe. Quý Thính cũng là phái nữ, cũng cảm nhận được sự bất lực của mình, cô siết chặt điện thoại liếc nhìn Đàm Vũ Trình ở bên cạnh. Đàm Vũ Trình nhìn cô, lông mày vẫn nhíu lại nhưng không nói gì.

Quý Thính mím môi nghĩ thầm anh nên lên tiếng. Đó chính là cô gái anh thích mối tình đầu của anh. Nhưng anh vẫn không mở miệng Quý Thính cũng không đọc được cảm xúc của anh, cô đổi ý, nếu chỉ có một mình có lẽ cô sẽ phải suy nghĩ lâu hơn nhưng lúc này trong xe còn có anh. Quý Thính cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Anh còn có một thú tiêu khiển là boxing.

Cô từng nhìn thấy không chỉ một lần, đó là mùa hè năm hai đại học, Vu Hy đến thăm Quý Thính, hai người ăn khuya ở quán thịt nướng ở cửa sau trường học của cô. Bởi vì thời tiết rất nóng Quý Thính mặc quần áo mát mẻ, chỉ mặc áo sơ mi trắng và mặc quần đùi màu xám, đi dép lê nhưng làn da trắng khiến cô gần như trở thành người nổi bật nhất trong nhà hàng thịt nướng ồn ào.

Khi đó, có năm người đàn ông đến hỏi xin WeChat còn muốn mời Quý Thính ăn thịt nướng, Quý Thính từ chối, đối phương thẹn quá hóa giận chặn lại tại chỗ không cho hai cô rời đi.

Lúc đó Quý Thính bảo Vu Hy gọi cảnh sát, nhưng Vu Hy nhớ ra Đàm Vũ Trình và Long Không đang ở một phòng bi

-a gần đó nên lập tức gọi điện thoại cho bon họ.

Chưa đầy năm phút họ đã đến nơi, Quý Thính và Vu Hy thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng có thể rời đi ngay, nhưng ai biết năm người bọn họ nhìn thấy 2 chàng trai đi tới cũng là sinh viên đại học, bọn họ cảm thấy không có gì phải sợ hãi, thế là đứng tại chỗ khiêu khích Đàm Vũ Trình, không chịu cho Quý Thính đi.

Còn nói rằng Quý Thính ăn mặc rất quyến rũ.

Quý Thính cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, vô thức siết chặt tay Vu Hy.

Long Không bước tới yêu cầu hắn ta xin lỗi, nhưng tên đó không chịu xin lỗi và tiếp tục nói những lời lẽ tục tĩu, Đàm Vũ Trình nhấc một chiếc ghế bên cạnh, dùng lực mạnh chụp lên đầu tên đó, sau đó khuỵu gối đánh tên kia ngay tại chỗ khiến hắn phải khuỵu xuống, Đàm Vũ Trình ấn đầu yêu cầu hắn xin lỗi, khi hắn từ chối, các anh em của hắn cũng hung hãn xông tới.

Long Không chửi thề một tiếng và tham gia vào cuộc hỗn loạn.

Đàm Vũ Trình giẫm lên mặt tên đó, xoay người tránh né đòn tấn công hung hãn của đối phương, giữ cổ tay của hắn đẩy xuống, chỉ một động tác, tay tên kia đã bị trật khớp ngay tại chỗ.

Anh dễ dàng loại bỏ bốn trong số năm người, các đòn tấn công của anh nhanh lẹ và chính xác, các quy tắc của anh đều được áp dụng.

Sau đó, năm người kia liên tục xin lỗi Quý Thính.

Đàm Vũ Trình đứng sang một bên, thuận tay lau bụi trên cổ tay áo, không nhìn ra được vừa rồi anh chính là người ra tay mạnh nhất.

Trong trường hợp này, nếu có anh đi cùng, có thể đến xem tình hình của Thư Tiêu, hoặc bảo cô ấy gọi cảnh sát, Quý Thính không phải là người tàn nhẫn, cô và Thư Tiêu là bạn thời trung học.

Ngoài tình địch tưởng như không tồn tại, cả hai vẫn khá hoà hợp.

Cô hoàn hồn.

Nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Chúng ta qua đó một chuyến nhé?"

Đàm Vũ Trình nhìn cô một cái, nói: "Tùy em."

Trong điện thoại, Thư Tiêu vẫn đang khóc, cô ấy không khóc to mà rất nhỏ, cuộn tròn, có lẽ khi nghe giọng Đàm Vũ Trình nói, cô ấy đã dừng lại một chút, nhưng những gì tiếp theo vẫn là… hốt hoảng sợ hãi như thể cô ấy vẫn đang khóc chờ Quý Thính tuyên án, Quý Thính siết chặt điện thoại nói: "Thư Tiêu."

"Cậu gọi cảnh sát trước đi, chúng tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."

Thư Tiêu nắm chặt điện thoại, khóc lóc nói: "Được."

"Cậu gọi cảnh sát trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!