Chương 36: (Vô Đề)

Quý Thính trả lời anh bảo ừm. Khâu Đan lấy từ trong thùng ra vài cuốn vở phủi lớp bụi trên đó đi, đi tới thấy cô đang nhìn điện thoại, "Vũ Trình gửi tin nhắn sao?"

Quý Thính ngồi xuống sô pha, gật đầu, "Hôm nay anh ấy đi công tác."

Khâu Đan có hơi thất vọng còn tưởng cô thêm bạn với con trai chủ nhà rồi có tiến triển mới. Bà lau cuốn vở, bên trên có nét chữ của Quý Thính chữ cô viết rất đẹp, bay bổng, có cảm giác như viết thư pháp đặc biệt là hai chữ Quý Thính. Mở trang đầu tiên ra, lại không chỉ có mỗi chữ của cô. Còn có của Đàm Vũ Trình, anh viết lời giải ở bên cạnh cho cô, nét chữ đẹp vô cùng mang theo sự mạnh mẽ của phái nam.

Khâu Đan bị thu hút, khen ngợi, "Hiếm thấy ai viết chữ có lực như Vũ Trình."

Hai mẹ thường chơi với nhau, Khâu Đan cũng không còn lạ với nét chữ của Đàm Vũ Trình vừa nhìn là có thể nhận ra, Quý Thính nghe vậy đưa tay cầm lấy quyển vở.

Mở ra nhìn.

Bên trên cô giải được một nửa, cảm thấy không đúng. Là anh bổ sung một nửa lời giải còn lại vì vậy mạch suy nghĩ về đề bài bị đứt, bên trên là cô viết bên dưới anh viết đều rất gọn gàng, có lẽ cũng là do bài này mà cô giữ lại cuốn vở. Thật ra bất kỳ thứ gì có liên quan đến anh cô đều giữ lại.

Mấy đồ lặt vặt, không có quy luật gì, tất cả mọi người không ai biết được tình cảm mà cô chôn giấu, cho dù ngay cả Vu Hy thường ngủ chung với cô cũng không nhận ra. Mà trên thực tế thì những món đồ có thể giữ lại được cũng không nhiều.

"Lưu bút à?" Khâu Đan cầm một cuốn sổ màu vàng nhạt bên trên có một cô gái cầm bông hoa, ba chữ Sổ lưu bút được viết theo kiểu chữ Thảo, vì vậy nhất thời khó đọc ra được, Khâu Đan đưa tay lật mở.

Quý Thính lập tức giành lấy cuốn sổ.

Khâu Đan nhìn con gái, "Mẹ không được xem sao?"

Quý Thính gật đầu, "Đều là những lời trẻ con ấu trĩ, con sợ mẹ cười."

"Không phải mẹ cũng từng trải qua độ tuổi của bọn con sao, bọn mẹ cũng có lưu bút nhưng mà không được đẹp như vậy lúc ấy chỉ dùng vở làm bài tập để viết, mẹ nhớ lần trước con nhờ bố nếu có lấy hàng thì nhân tiện cầm cho con đúng không?"

Quý Thính vâng một tiếng.

Cô dựa lưng ra đằng sau, nhìn cuốn sổ lưu bút, bên cạnh có một một khung ảnh và một cuốn vở.

Khâu Đan nhìn cô thất thần cũng biết không được động vào mấy món đồ này. Trên thực tế khi Quý Thính học cấp ba cũng có lúc phản nghịch, nhưng Khâu Đan và Quý Lâm Đông đều là người khá bình tĩnh, họ cảm thấy tuổi dậy thì như vậy là bình thường. Những món cô không cho hai người động hai người sẽ không động, cũng không ép buộc cô làm điều gì. Bà quay lại kho, mở thùng ra tiếp tục dọn dẹp rồi đóng nắp lại.

Quý Thính ngồi trên sô pha rũ mi nhìn sổ lưu bút đưa tay ra mở. Người đầu tiên viết cho cô đương nhiên là Vu Hy, chữ của Vu Hy rất to, khung chữ in sẵn không đủ chỗ cho cô ấy viết, tràn cả ra ngoài, lời chúc cô ấy dành cho Quý Thính có thể viết kín cả một trang giấy, nào là xinh đẹp giàu có, nào là năm nào cũng có vận đào hoa, nào là sự nghiệp thành công thăng tiến, gả cho một người đàn ông siêu cấp đẹp trai lại có tiền, chiều cô vô cùng, cuối cùng hy vọng hai người tốt nghiệp xong có thể ở cùng thành phố làm việc.

Bởi điểm số nên khi đó cô ấy chỉ có thể đến trường khác, thành tích của Quý Thính nhất định có thể vào được trường tốt, hai người nhất định phải chia xa, vì vậy dòng cuối viết lên hy vọng của cô ấy. Sau khi tốt nghiệp Quý Thính ở đâu, Vu Hy cũng ở đó.

Sau đó là Mộng Gia. 

Tình cảm của Mộng Gia dành cho Quý Thính rất phức tạp, cô ta biết được bí mật của cô. Vốn cô ta cách Quý Thính rất xa, bởi vì không cẩn thận mà trở thành tình địch nhưng lại cảm thấy mình và Quý Thính cùng chung cảnh ngộ, có những lúc thấy Thư Tiêu gọi Quý Thính, chơi với Quý Thính, sẽ cảm thấy ghen ghét. Cô ta phải kéo Quý Thính đến bên cạnh mình, muốn cô lập Thư Tiêu.

Thêm việc Vu Hy lại quá thích chơi với Quý Thính, rõ ràng cô ta và Vu Hy cùng lớp nhưng cô ta và Vu Hy lại không có quan hệ tốt như Vu Hy và Quý Thính, vì vậy cô ta nhất định phải chen vào giữa hai người. Viết lưu bút cho Quý Thính khá linh tinh, cuối cùng nói một câu ngày nào cũng vui vẻ.

Sau đó là Long Không và những người bạn khác, còn Thư Tiêu cô cố tình sắp xếp để ở giữa tại chỗ mọi người không chú ý đến, cô cũng có tâm tư riêng bởi vì cô để Đàm Vũ Trình là người viết cuối cùng.

Chữ của Thư Tiêu thanh thoát, dịu dàng. Cô ấy rất nghiêm túc viết cho Quý Thính, lời chúc phúc cũng rất nghiêm túc, chữ viết gọn  gàng trông bố cục khá thoải mái. Văn của cô ấy tốt, viết câu "Khí chất hào hiệp dũng cảm của Quý Thính là điều tôi luôn hướng đến" ở cuối cùng, còn thêm một nét vẽ đơn giản. Quý Thính không thể không thừa nhận, cô khá thích nét chữ của Thư Tiêu.

Lật tiếp, gần như đến trang cuối cùng là chữ của Đàm Vũ Trình, lúc ấy mọi người đều dùng bút mực xanh hoặc giống như Vu Hy phối thêm chút bút màu khác. Chỉ có Đàm Vũ Trình là dùng mực đen. Nét chữ của anh rất hợp với màu mực đen, gọn gàng dứt khoát khiến người ta ấn tượng. Anh viết cho Quý Thính rất đơn giản.

Bờ vai của Quý Thính là gió, chở theo những vì sao lấp lánh.

Anh mượn lời trong tập thơ Bắc Đảo [Kết thúc hoặc Bắt đầu], lúc đầu Quý Thính cảm thấy rất thích. Nhưng lúc đó cô cũng nhìn thấy anh viết cho Thư Tiêu không chỉ có một câu mà viết rất nhiều, cô không biết anh viết gì nhưng khi lấy lại lưu bút mặt Thư Tiêu phiếm hồng.

Lúc đó cô mím môi, dùng bút mực đen viết thêm một câu dưới lời chúc của anh: Bong bóng tỏ tình bay tới phương xa, không gặp anh và cô ta.

Lúc đó cô viết chữ khá bay lượn bây giờ có hơi khó đọc ra, nếu là Khâu Đan có khi không đọc được thật, chỉ có mình cô biết được ý nghĩa của nó.

Mà sau khi Thư Tiêu cho anh viết cũng không để bất kỳ ai viết nữa, ở sổ lưu bút của cô ấy anh cũng là người cuối cùng. Quý Thính vĩnh viễn không biết được anh đã viết gì cho cô ấy.

Trở lại từ hồi ức Quý Thính gấp cuốn sổ lại, để cuốn sổ, vở và khung ảnh vào hộp tìm băng dính dán lại. Khâu Đan lấy nước ép hoa quả cho cô, cầm lấy băng dính, "Để mẹ làm, dán xong để vào phòng con chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!