Cắm hoa xong Quý Thính đẩy chiếc bình về phía trước đặt ở giữa đảo bếp, những đóa hồng đỏ thắm kiều diễm, mỏng manh, mặt trên mơ hồ còn vương lại chút hơi nước. Quý Thính quay người lại lấy một ít nước từ vòi vẩy lên những cánh hoa.
Đàm Vũ Trình dựa vào đảo bếp, nghiêng đầu nhìn cô.
Quý Thính quay đầu nhìn anh: "Được không?"
Đàm Vũ Trình nhìn những giọt nước trên cánh hoa, gật đầu: "Được."
Quý Thính cũng đang tựa vào đảo bếp hai tay đang ướt, không ngại trước dáng vẻ lười biếng dựa vào đảo bếp của anh, cô lại nhìn anh vài giây sau đó đột nhiên bước tới trước một chút, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đàm Vũ Trình sửng sốt, sau đó giữ nguyên tư thế này cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cô chống một tay lên đảo bếp, nghiêng người về phía trước ngẩng cổ lên.
Đàm Vũ Trình buông cánh tay ra, một tay bế cô lên đảo cọ cọ chóp mũi rồi hôn cô lần nữa. Quý Thính duỗi hai tay đang đặt lên vai anh, đầu ngón tay đan vào nhau lòng bàn tay ẩm ướt.
Hồi lâu sau.
Anh rời khỏi môi cô, thấp giọng hỏi: "Hôm nay được nghỉ à?"
Hơi thở của Quý Thính hỗn loạn, mở mắt ra nói: "Buổi chiều phải quay lại cửa tiệm."
Anh ừ một tiếng. Bàn tay đang nắm eo cô, mu bàn tay có đường nét rõ ràng một tay đã có thể ôm trọn eo cô.
Lúc này robot hút bụi phát ra cảnh báo sớm hình như sắp hết điện, kêu bíp bíp không thể quay về chỗ sạc, hai người đều quay đầu lại, Quý Thính ấn vào vai anh nhắc nhở: "Giúp nó đi."
Đàm Vũ Trình cười nhạt một tiếng buông eo Quý Thính ra, bước tới xách con robot hút bụi có bốn chân vẫn đang di chuyển lên, trên đỉnh đầu con robot đã báo đèn đỏ, anh đi đến chỗ sạc điện ở đằng kia cúi xuống đẩy con robot vào bên trong.
Quý Thính nhớ đến những thỏi son môi còn vương vãi khắp sàn, quay lại ghế sô pha cầm hộp đựng son đi nhặt lại, may là không lấy ra nhiều son. Có tin nhắn từ máy tính xách tay phía sau, nó kêu bíp hai tiếng.
Quý Thính gọi anh một tiếng: "Máy tính của anh có thông báo."
Đàm Vũ Trình ngồi xổm cắm điện đáp lại một tiếng sau đó đứng dậy trở lại ghế sô pha, đi ngang qua cô, hai người ở nhà ăn mặc đơn giản mơ hồ có cảm giác như đang sống chung. Đầu ngón tay Quý Thính hơi dừng một chút, chiếc hộp đã được đặt vào túi mua sắm. Đàm Vũ Trình ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính đặt lên tay vịn rồi bấm mở.
Tin nhắn được gửi bởi Trần Phi.
Quý Thính đẩy mấy cái túi mua hàng sang một bên ngồi xuống thảm, tấm thảm đã được robot hút bụi dọn dẹp tương đối sạch sẽ, nhưng trên thảm sáng màu vẫn mơ hồ nhìn thấy một ít dấu vết, cô chăm chú nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên. Cô quay lại nhìn Đàm Vũ Trình đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh đang gõ bàn phím bằng những ngón tay thon dài, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem hình như có tin nhắn trên đó.
Quý Thính nhìn anh một lúc, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, quần dài, cả người trông rất nhàn nhã và thư thái không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa. Quý Thính nghiêm túc nhìn, vài giây sau cô đứng dậy ngồi lên sô pha, trực tiếp nằm lên đùi anh. Đàm Vũ Trình dừng lại cúi đầu nhìn cô, Quý Thính không nhìn anh mà cầm điện thoại lên hỏi: "Căn hộ này cũng có dì giúp việc dọn dẹp theo giờ chứ?"
Đàm Vũ Trình đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên trán cô, quay lại gõ bàn phím, đáp: "Ừ, sao vậy?"
Quý Thính lắc đầu: "Không có gì."
Cô thở phào nhẹ nhõm, xác nhận hẳn là có bất kể là Thiên Vực, tiểu khu nơi anh ở hay căn hộ này đều có bảo mẫu trông coi, ngày thường bảo mẫu chủ yếu ở Thiên Vực.
Cô bấm điện thoại, hỏi: "Chơi Magepunk Vandal không?"
Đàm Vũ Trình trả lời tin nhắn, trả lời cô: "Em chơi trước đi."
"Ồ."
Quý Thính bấm vào game lang thang bên trong một lát, dạo này cô quá bận rộn nên đã lâu không chơi, nói là để giải trí nhưng phần lớn thời gian lại chơi Parkour trên cao. Trò chơi của Từ Nhữ bên kia yêu cầu nhiều lần thử nghiệm. Các nhiệm vụ trong Magepunk Vandal bị bỏ xó, Quý Thính mở lại nhiệm vụ, ánh nắng mặt trời dần dần chiếu vào chiếu lên hai người trên ghế sô pha.
Ấm áp.
Một số nhiệm vụ ngày càng trở nên khó hơn, chưa bao giờ Quý Thính chơi mãi một nhiệm vụ mà chưa qua được như thế này.
Mở danh sách bạn bè lên, một hình đại diện xinh đẹp báo vừa lên mạng, Mộng Gia vẫn còn ở thành phố mới hình như vào để điểm danh. Quý Thính vô tình nhấp vào thành phố mới khi tìm kiếm nhiệm vụ và nhân vật đã hạ cánh bên cạnh Mộng Gia. Mộng Gia điều khiển nhân vật trông có vẻ như đã bỏ rất nhiều tiền để mua được, nhìn chằm chằm vào nhân vật trò chơi vốn đã rất cao cấp này.
Quý Thính mất cảnh giác, chạm mặt cô ta. Cô định bấm vào bản đồ và rời đi nhưng phải chào hỏi một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!