Chương 27: (Vô Đề)

Quý Thính dùng một tay giữ cánh tay mạnh mẽ của anh ở eo cô, đầu ngón tay dùng sức.

Trong không gian nhỏ hẹp này cô bị nụ hôn của anh làm cho run rẩy, một lúc lâu sau, Đàm Vũ Trình mới rời ra một chút, cắn môi cô nhỏ giọng hỏi: "Em ra ngoài trước, hay để tôi?"

Môi Quý Thính đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn anh.

"Anh đi trước."

Đàm Vũ Trình cười cười: "K1ch thích không?"

Quý Thính nghiến răng nghiến lợi, nâng gối đá anh. Đàm Vũ Trình hơi ấn eo cô, đứng thẳng người, xắn tay áo bước ra ngoài trước. Anh vừa rời đi, cơ thể Quý Thính lại mềm nhũn ra, cô đứng đó vài giây rồi mới theo anh ra ngoài.

Khâu Đan nhìn qua thấy bọn họ đi tới lập tức vẫy tay: "Làm gì vậy? Vừa ra ban công nhỏ à?"

Đàm Vũ Trình nhàn nhạt nói: "Vâng, Quý Thính nói muốn xem ban công nhỏ, con dẫn cậu ấy đi."

Anh bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Quý Thính ở phía sau anh vẻ mặt coi như không có chuyện gì, ngoại trừ đôi môi đỏ mọng, cô vốn đã thoa son nhưng lúc này son bị trôi mất để lại màu môi nguyên bản. Cô ngồi xuống cạnh Khâu Đan.

Khâu Đan liếc nhìn cô: "Con xem gì ở ban công nhỏ thế?"

Quý Thính suy nghĩ một chút, nói: "Có hồ."

Tiếu Hi cầm bát canh bưng tới cho Quý Thính, cười nói: "Hồ phía ban công nhỏ tuy không lớn nhưng rất đẹp, ban ngày còn có thiên nga ở đó, ngày mai dì dẫn con xuống xem."

Quý Thính mỉm cười, nói "vâng".

Đàm Vũ Trình ở bên cạnh mở chai rượu, cầm ly rượu nhỏ rót cho hai ông bố đưa cho mỗi người một ly, anh cũng để một ly trước mặt. Hai ông bố muốn uống rượu trắng, anh chỉ có thể uống cùng họ. Tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc và khỏe khoắn.

Hiếm có dịp mọi người cùng nhau quây quần bên bàn tròn, trò chuyện cười đùa, hai bà mẹ trêu chọc hai ông bố một khi đã chạm vào là không thể buông rượu ra. Đàm Huy và Quý Lâm Đông cụng ly mỉm cười nhấp một ngụm lớn, Đàm Huy nói: "Uống cùng Lão Quý là thoải mái nhất."

Quý Lâm Đông gật đầu: "Một chút lạc thú như vậy là được rồi."

"Đi." Khâu Đan trợn mắt.

Tiếu Hi cười gắp đồ ăn cho Khâu Đan, hai người lại gần nói xấu hai ông chồng, bàn ăn náo nhiệt đồ ăn cũng dần vơi đi. Mọi người còn đang ngồi nói chuyện trên bàn, Quý Thính đã ăn no, cô và Đàm Vũ Trình đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi ra ban công lớn, cửa ban công mở ra bên ngoài có hai chiếc ghế xếp.

Quý Thính đi ra ngoài ngồi xuống, thoải mái ngả người về phía sau.

Đàm Vũ Trình dựa vào cửa nhìn cô vài giây, mỉm cười bước tới ngồi xuống bên cạnh, hai chiếc ghế xếp cách nhau rất gần. Anh vừa ngồi xuống cô đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá trộn với mùi gỗ mun, Quý Thính liếc nhìn anh một cái, đôi chân dài của Đàm Vũ Trình bắt chéo khiến chúng trông càng dài thêm trên ban công rộng lớn này. Cổ áo sơ mi của anh hơi hé mở, cánh tay rắn chắc.

Quý Thính nhìn thoáng qua rồi lại thu mắt về mặt hơi nóng lên, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bầu trời đầy sao, thật khó tin cô có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp như vậy ở Lê Thành. Lấy điện thoại di động ra chụp bầu trời đầy sao, ở giữa có ngôi sao sáng nhất cô điều chỉnh tiêu cự và nhắm vào nó.

Đàm Vũ Trình nghiêng đầu nhìn ống kính trên đầu ngón tay cô, Quý Thính không biết nhắm vào điểm nào để chụp, hỏi: "Như này à?"

Đàm Vũ Trình thấp giọng, lười biếng nói: "Sang bên trái một chút."

Quý Thính làm theo lời khuyên của anh dịch sang trái một chút quả nhiên bắt được một hàng sao bấm chụp hai bức ảnh, sau đó nhìn thấy mặt trăng ẩn sau những vì sao, mắt cô sáng lên: "Đợi mặt trăng ló ra."

Đàm Vũ Trình ừ một tiếng, kiên nhẫn đợi cùng cô.

Trong phòng khách nhỏ, bốn vị phụ huynh cuối cùng cũng rời khỏi bàn ăn, Quý Lâm Đông và Đàm Huy uống rất nhiều, cười nói đi tới phòng khách nhỏ pha trà. Tiếu Hi và Khâu Đan cũng đến phòng khách nhỏ, muốn gọi hai đứa trẻ vào. Khi họ bước tới, thấy Quý Thính và Đàm Vũ Trình đang ngồi trên hai chiếc ghế xếp ở ban công rộng. Quý Thính đang chụp ảnh, Đàm Vũ Trình thì nghiêng đầu xem, cách một cánh cửa ban công rất lớn, hình như hai người đang trò chuyện.

Đàm Vũ Trình đưa tay cầm lấy quả quýt trên chiếc bàn tròn nhỏ, đặt chân xuống sau đó cúi người bóc vỏ, Quý Thính vẫn đang chụp ảnh. Đàm Vũ Trình bóc xong quả quýt mới ngả người ra sau đưa một miếng cho Quý Thính.

Quý Thính xoay người lại. Hai người quay lưng về phía phòng khách nhỏ, ánh sáng có chút mờ ảo, Đàm Vũ Trình trực tiếp đút một miếng quýt cho cô. Quý Thính có chút sợ hãi cúi thấp đầu cắn miếng quýt, quay người lại tiếp tục chờ trăng lên để chụp ảnh.

Tiếu Hi và Khâu Đan không nhìn thấy cảnh Đàm Vũ Trình đút miếng quýt cho cô, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hai đứa trẻ họ nhìn nhau, Khâu Đan nhún nhún vai, Tiếu Hi thở dài kéo Khâu Đan ngồi xuống, cả hai đều cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Hai đứa trẻ này đã nhiều năm quen biết, Khâu Đan cũng tiếc nhưng thấy cũng không sao, Đàm Vũ Trình tuy rằng tốt, nhưng lại quá khó kiểm soát. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!