Nhịp tim Quý Thính đập mạnh, cơ thể cô khẽ run lên, ôm lấy vai anh mềm mại ngửa đầu bị anh hôn.
Trong hành lang chỉ có hai người bọn họ. Ánh đèn trên cao mờ ảo, hai bóng người quấn lấy nhau phảng phất dưới chân họ.
Cạch cạch.
Tiếng cửa phòng bên cạnh vang lên nhè nhẹ.
Dây thần kinh của Quý Thính nhảy dựng, Đàm Vũ Trình cũng nghe thấy, anh buông cô ra, môi Quý Thính bị m út đến đỏ bừng, cô vịn bờ vai anh nhẹ nhàng đối mặt với anh một giây, nhẹ giọng thì thầm: "Người không biết còn tưởng anh đang ghen đấy."
Đàm Vũ Trình nhướng mày, hơi ấn vào eo cô.
Sát vách truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ, họ lần lượt bước ra ngoài, lúc người đàn ông bước ra Đàm Vũ Trình hoàn toàn buông Quý Thính ra. Tai Quý Thính hơi nóng lên quay người lại đẩy anh một cái, mở cửa bước vào để lại Đàm Vũ Trình đối mặt với cặp đôi vừa bước ra, Đàm Vũ Trình vẫn đứng vững như núi.
Hai vợ chồng kia hơi sửng sốt, họ nhớ hàng xóm của mình là một cô chủ quán cà phê rất xinh đẹp, người đàn ông này là ai? Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, cổ áo rộng mở, tay áo xắn lên, trong bóng tối nhìn có mấy phần tuỳ tiện gật đầu với hai người, sau đó bước một bước dài đi theo Quý Thính vào nhà.
Cánh cửa được đóng lại.
Quý Thính đã thay giày, hai má đỏ bừng, cô đi đến quầy cà phê quay đầu nhìn anh: "Anh có muốn uống cà phê không? Đột nhiên tôi muốn uống."
Đàm Vũ Trình cởi cúc tay áo trên khuỷu tay thả lỏng người, ngước mắt lên nói: "Uống."
"Vậy anh ngồi xuống một lát đi." Quý Thính nghe xong liền cúi đầu bật máy pha cà phê lên, trong khoảng thời gian này ở nhà cô không dùng máy pha cà phê nhiều mùi thơm của cà phê cũng gần như không còn nữa, Quý Thính lấy túi đựng hạt cà phê lấy chúng ra và ngửi thử. Thời tiết ở miền Nam rất dễ bị ẩm. Những ngày này thì đỡ hơn, nhưng vào mùa xuân thì rất tệ. Phải cẩn thận với những hạt cà phê này kẻo nó bị ẩm.
Quý Thính lấy ra một nắm cho vào máy pha cà phê, lấy hai chiếc ly lau sạch rồi bật một ngọn đèn nhỏ màu cam trên đầu.
Sau khi Đàm Vũ Trình cởi cúc áo ra anh nhìn cô, mấy sợi tóc mái rủ xuống một bên mặt cô, bên cạnh bệ bếp dài dáng người cô mảnh mai với làn da trắng vừa rồi bị anh làm có chút lộn xộn. Anh bước tới ôm lấy eo cô từ phía sau.
Quý Thính hơi ngừng lại cơ thể có chút mềm nhũn, nhịp tim tăng tốc. Nhưng đầu ngón tay lại rất tập trung xay hạt cà phê trên máy, Đàm Vũ Trình ôm cô, lười biếng nhìn cô pha chế trong ánh sáng mờ ảo.
Đầu ngón tay của Quý Thính thon dài, mặc dù nhịp tim đang đập nhanh nhưng động tác lại rất nghiêm túc.
Đàm Vũ Trình cũng theo động tác của cô chăm chú nhìn giữ im lặng, chợt điện thoại di động của anh vang lên anh lật xem rồi lại đặt xuống, khoảnh khắc hiếm hoi này có chút ấm áp.
Lúc này trong điện thoại của Đàm Vũ Trình có tin nhắn, là của Từ Nhữ, nói có trò chơi mới nhờ anh ta giúp kiểm tra nội bộ. Quý Thính nghe được thông báo tin nhắn liền nhìn sang, Đàm Vũ Trình thản nhiên ấn xuống, trả lời Từ Nhữ "được".
Từ Nhữ nhanh chóng gửi tới một liên kết.
Đàm Vũ Trình bấm vào đây là một game tương tự như mấy trò chơi Parkour, không thể chơi bằng một tay mà phải chơi bằng cả hai tay. Đàm Vũ Trình buông eo Quý Thính ra tựa người sang một bên để ấn chơi. Quý Thính nghe tiếng nhạc khá thú vị và có vẻ vui k1ch thích trí tò mò của cô, cô cầm điện thoại lên nói: "Gửi cho tôi đường link, tôi cũng thử chút."
*Parkour là trò chơi vận động mạo hiểm (X
-game) có nguồn gốc từ Pháp như nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, leo tường chỉ với đôi tay, tung người vượt qua chướng ngại vật…
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng, gửi liên kết cho cô. Thế là trong lúc chờ cà phê cả hai đều giúp Từ Nhữ thử nghiệm trò chơi.
Một lúc sau, cà phê đã pha xong.
Hai tách cà phê được đặt trên bàn mùi cà phê thoang thoảng lan tỏa trong phòng, Quý Thính khoanh chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cách Đàm Vũ Trình không xa, cô chơi mấy lần cuối cùng cũng nắm rõ được luật chơi.
Đàm Vũ Trình đưa tay lấy cà phê nhấp một ngụm nhìn cô, Quý Thính cũng vừa buông game ra ngước mắt lên nhìn anh, đèn tường trong phòng khách đã được bật lên ánh đèn cũng khá mờ.
Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên, đến gần Quý Thính nói vào tai cô: "Thi không, mỗi ván cởi một thứ."
Quý Thính nghe được lời này tim đập thình thịch, vô thức liếc nhìn chiếc áo sơ mi trên người anh sau đó lại nghĩ đến mình, lúc này nhìn vào cửa phòng ngủ chính đang mở cô nảy ra ý tưởng, mím môi dưới: "Được."
Đàm Vũ Trình tựa người lên ghế sô pha nhìn nét mặt của cô.
Quý Thính cười nói: "Vậy anh chờ tôi chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!