Nhìn nàng đáng thương, ta nhớ lại những gì từng vẽ trong đầu, chọn từ đống da lông những miếng mịn mềm nhất, cắt thành hình đầu mèo. Ướm lên mặt nàng, khoét chỗ mắt, lại đo thêm bên má, cắt ra một dải dài phù hợp. Ta còn lấy khăn lụa duy nhất của phu nhân, cắt một mảnh lót bên trong phần che mũi má.
Cuối cùng nhờ Vương ma ma khâu lại, ghép thành một chiếc mũ ấm hình quả lê, đội lên đầu tiểu thư.
Lúc nghỉ chân, Anh thúc nhóm lửa nấu cơm cho mọi người. Tiểu thư đội mũ lông, tung tăng chạy qua chạy lại trước mặt đám người lớn, như thể mang theo ánh dương ấm áp từ phương Nam đến chốn băng thiên tuyết địa này, khiến người ta tạm quên đi rét buốt.
Anh thúc thay bát trà cũ bằng ấm trà sứt, nhấp ngụm trà rồi nheo mắt cười nhìn nàng, từ xe ngựa lấy ra một chiếc áo choàng nhỏ bằng da cáo đỏ, nói:
"A Miên, đọc cho Anh thúc một bài thơ hợp cảnh, cái áo choàng này sẽ tặng con."
Còn chưa đợi nàng mở miệng, hắn đã phủ áo choàng lên vai nàng. Chiếc choàng đỏ ôm sát thân hình nhỏ bé, vừa khít một cách khéo léo. Phu nhân hiểu ý, mỉm cười gật đầu cảm tạ.
Mắt tiểu thư sáng bừng như sao, đảo một vòng nhìn quanh, hai tay giấu sau lưng, bước chậm mấy bước rồi xoay một vòng giữa đám người, giọng thanh thoát ngân vang khắp đồng cỏ:
"Phù sinh chỉ hợp tôn tiền lão, tuyết mãn Trường An đạo.
Cố nhân tảo vãn thượng cao đài, tặng ngã Giang Nam xuân sắc, nhất chi mai."
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, phương Bắc trắng xóa một vùng. Rừng bạch dương gần bên và cụm tùng xa xa đều chìm vào tĩnh lặng. Đã gần tới nhà rồi.
Chúng ta chia tay Anh thúc ở trấn Ninh An. Ta dẫn theo phu nhân và Chương ma ma, trong tay cầm chiếc túi sưởi mà Anh thúc đưa cho thiếu gia, được giấu trong chiếc bao tay do Chương ma ma đích thân may, vừa tròn, vừa ấm, vừa nặng tay.
Trước khi gió tuyết lớn lên, ta vội đánh xe vào thôn. Đường tuyết trơn trượt, đoạn đường vốn đi nửa canh giờ, lần này mất gần hai canh.
Tường viện từng bị lũ cuốn trôi đã được trát lại, mái nhà cũng được sửa sang. Xem ra bạc ta dành dụm gửi về trong hai năm qua, quả thật đã được chuyển tới nơi.
Xe ngựa dừng trước cổng viện, ta ngồi trên xe nhìn căn nhà, tuyết gần như phủ kín tầm mắt. Ta muốn xông vào, muốn lập tức đẩy cửa chạy vào nhà, nhưng đôi chân lại cứng đờ, chẳng nhấc nổi bước.
Tấm rèm xe phía sau bị vén lên, là giọng thiếu gia:
"Đông Vũ, cô không sao chứ?"
Rồi nhìn về căn nhà trước mặt:
"Ồ? Đây là nhà cô à?"
Lời vừa dứt, sau tấm rèm xe lại thò ra ba cái đầu nhỏ.
Ta giật mình hoàn hồn, mới nhận ra mặt đã tê cứng vì lạnh. Ta "ừ" một tiếng, ra sức chớp mắt rồi nhảy xuống xe.
Ta gõ mạnh vào cửa gỗ, tuyết trên mái lều lau sậy rơi lả tả xuống, đập thẳng vào trước chân.
Từ trong nhà vang lên tiếng chó sủa—là Tiểu Hoàng!
Chẳng mấy chốc, ta nghe thấy tiếng then cửa, rồi là tiếng móng cào gấp gáp trên nền gạch, cùng tiếng sủa dồn dập, vừa bi thương vừa mừng rỡ, khiến lòng ta chua xót đến cay cả sống mũi.
Cửa vừa mở, một bóng trắng
-vàng nhào thẳng vào chân ta. Tiểu Hoàng vừa kêu vừa nhảy, chân sau đạp đất, chân trước quào quào vào người ta, cào rơi cả tuyết trên áo.
Sợ nó kích động quá làm kinh động đến phu nhân và mọi người, ta đành ôm nó lên, để nó mặc sức giãy giụa, r*n r* trong lòng ta.
Tổ phụ đứng trong sân, nhìn ta không dám tin:
"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ, con về rồi! Thật sự là Tiểu Vũ về rồi!"
Vừa lẩm bẩm vừa bước nhanh tới, phủi tuyết trên đầu ta, kéo ta vào nhà:
"Tổ mẫu con dạo này cứ nói mộng thấy con, bà ấy bảo cứ niệm mãi thì người sẽ về thật, mà con quả thật đã về rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!