(Phiên ngoại của Đông Vũ – Xuân Hàn và Minh ca)
"Ta thật khổ, ta là công tử ăn chơi số một ngõ Kim Ngư, vậy mà bị tịch biên gia sản.
*Khổ hơn nữa, lại sắp bị chính nha hoàn nhà mình mua về làm con rể ở rể."
Ta, họ Ngô, tên Tiêu Minh, tự Nhạc Hương – công tử ăn chơi trứ danh ngõ Kim Ngư, đệ nhất công tử phong lưu thiên hạ!
Tổ tiên ta từng phò long đăng vị, tổ phụ làm tới chức tri phủ. Đến đời phụ thân, các thúc bá đều thôi chí khoa cử, chỉ còn phụ thân ta giữ được thân phận cử nhân. Ngoại tổ lại là đại phú hào vùng Giang Nam.
Mẫu thân ta khéo léo giỏi giang, gia nghiệp trong hoàng thành cũng coi như giàu có bậc nhất. Dẫu trong nhà không người đương chức, nhưng cũng có vài thân thích xa xưa của tổ phụ làm quan trong triều, thỉnh thoảng chiếu cố một hai phần.
Ta trưởng thành giữa cảnh đủ đầy, chẳng phải lo chi về miếng cơm manh áo, lại thêm nhà cửa có gốc gác, nên từ bé đã chẳng mấy khi bị ràng buộc, sống phóng khoáng tự do, tâm khí cũng cao hơn người thường.
Về sau, ta làm quan đến chức Tuần phủ Bắc La, tất cả đều nhờ mấy người:
Một mẫu thân thấu tình đạt lý, một muội muội thông minh tuyệt đỉnh, một huynh đệ khoáng đạt phong lưu,
và… người ta thương nhất, là nàng ấy — người lợi hại nhất trong thiên hạ, mà lòng vẫn chịu theo một tên ăn chơi như ta mà thành đôi.
01
Ta sinh vào ngày mồng năm tháng năm, dân gian vốn có lời đồn rằng: "Trẻ sinh ngày Đoan Ngọ, vận số bất tường."
Quả nhiên, vừa sinh ra, ta liền nhiễm hàn độc, suýt liên lụy đến mẫu thân một mạng. Phụ thân vì vội vàng lên bậc ngắm trưởng tử, trượt chân trên bậc rêu, ngã gãy chân.
Nửa ngày sau khi sinh, ta đã bị thiên hạ đóng dấu: "Ác nguyệt tháng năm".
Ngoại tổ gia nghe tin dữ, vội phái danh y chuyên khoa nhi tới, lại đưa theo một y nữ theo hầu. Thuốc nửa, cháo nửa, từng miếng từng thìa mới nuôi được ta lớn lên, quả thực không dễ.
Nhưng nhà ta, không những không bỏ mặc, mà lại nuôi nấng ta như châu như báu, trân trọng đến từng hơi thở.
Từ ăn mặc, ở, đi lại, trong khuôn phép triều đình, đều cho ta những gì tốt nhất, tinh tế nhất.
Thậm chí, để ta mùa đông cũng có rau quả tươi mà dùng, còn lập riêng một khu nhà kính phía nam hoa viên, trồng trọt trái mùa.
Tổ phụ còn tại thế, sợ cả nhà quá cưng chiều ta, định tự tay dạy ta học hành.
Ta vừa mở miệng than rằng đọc sách làm đầu đau, lão nhân gia liền quát ta ham chơi biếng học. Kết quả tối đó ta lên cơn sốt cao.
Lão lại cho rằng thân thể ta quá yếu, bèn mời sư phụ võ quán về dạy quyền cước, mới học tới trụ tấn, chưa kịp ngồi vững đã ngất giữa sân.
Không nản chí, ông lại bảo: thôi thì dạy vẽ, xem có khiếu thì uốn nắn.
Không ngờ, học vài ngày, ta vẫn chưa gục. Tranh vẽ ra cũng có hồn có thần.
Tổ phụ mừng rỡ vuốt râu cười, gọi phụ thân và các thúc bá đến xem, nói không chừng tương lai ta thành đại họa gia lừng danh thiên hạ, cũng đáng tự hào.
Ai ngờ, vừa cầm bức họa đứng dậy, ta loạng choạng vài bước, ngã sóng soài ngay giữa chính sảnh.
Thì ra là... bị trúng độc do phẩm màu, suýt thì mất mạng thật.
Trước giường bệnh, trong ánh mắt trách móc của cả nhà, tổ phụ nắm tay ta, thở dài một hơi:
"Minh ca nhi, mau tỉnh lại... là tổ phụ sai rồi. Không cần con phải rạng rỡ môn đình, không mong con bảo gia vệ quốc…
Chỉ cần con sống yên ổn, làm một vị công tử nhà giàu là được rồi."
Sau đó, tiểu đồng từ ngoại tổ phủ đến thăm, mang theo bức tranh ta vẽ khi trước, giao cho cữu cữu dạy tại Thư viện Đồng Giang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!