Không biết đã đi bao lâu, ta dường như thấy thành Ninh An. Tại sao muộn thế mà cổng thành chưa đóng? Nhiều người từ trong thành đi ra, như một đoàn rước dâu, sau còn có quan binh hộ tống.
Khi ta mở mắt, đã thấy mình nằm trong phòng ở Xuân Hàn Trai. Mở mắt ra là ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Anh thúc, còn Tiểu Hoàn thì nhảy cẫng lên r*n r*.
Triệu Nhị Thiết bưng một bát thuốc bước vào, thấy ta tỉnh thì thở phào:
"Ngươi đúng là đồ ngốc! Tỉnh rồi thì tốt, tự uống thuốc đi. Trời thế này, nửa đêm nửa hôm ngươi còn lặn lội mà đến."
Hắn nói sau khi thiếu gia vào phủ tướng quân thì không về lại nữa. Hắn bị giữ ở quán. Đêm qua nghe tiếng chó quen thuộc, lại thấy cửa bị cào, mở ra thì thấy Tiểu Hoàng và ta ngất ngay ngoài cửa. Hắn liền đi tìm người quen nhất trong thành — Anh thúc.
Anh thúc gọi đại phu, ép ta uống hai bát thuốc, còn nấu cho Tiểu Hoàng bát canh trứng gà. Rồi thức canh ta cả đêm, còn Triệu Nhị Thiết thì canh thuốc.
Sau khi xác nhận lại tin lão gia mang đến là thật, Anh thúc lại trở về vẻ lười biếng, ngồi tựa vào ghế, nâng bình trà, phát hiện hết nước thì đặt xuống, không rõ là cảm khái hay mỉa mai, nói:
"Ta đã bảo mà, nồi nào úp vung nấy. Giờ thì người tiền mất cả hai rồi."
Triệu Nhị Thiết thì ấp úng:
"Đông Vũ, ngươi đừng buồn, Minh ca chắc có nỗi khổ tâm."
Anh thúc cười nhạt:
"Nỗi khổ gì? Ngươi có thể lấy ân tình ra ép người, người khác cũng thế thôi. Kẻ làm lớn, lòng dạ thường bạc. Cúi mình một cái mà vực dậy được Ngô gia, nghe nói Lâm gia ở Tế Nam giàu đếm không xuể, tướng quân phủ còn cử nửa quân đi theo tân nương, thế nào cũng giữ được tài sản cho chi thứ hai."
Ta không buồn nghe hai người lắm lời, sau khi xác nhận thật giả, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Uống hết bát thuốc, ta gọi:
"Anh thúc."
Ông "ừ" một tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì, ta mỉm cười:
"Sơn hàng là do Ngô Tiêu Minh lập ra trước khi nhập trướng phủ tướng quân. Khi ấy hắn còn là con cháu phạm quan, không được kinh thương, tức là làm việc lặt vặt cho nhà ta. Nay hắn đi rồi, cửa hàng này nên thuộc về ta. Ấn tín, sổ sách, giao cho ta đi."
Anh thúc không bất ngờ, chỉ đứng dậy, vỗ mặt Triệu Nhị Thiết:
"Thấy chưa? Con nha đầu lạnh lùng này, ngươi còn thương xót nó, lo xem có bị đuổi việc không."
Ông phủi áo, nói:
"Con đường là ta khai, tiệm là của ta, người làm cũng là ta chọn."
"Ba thành lợi nhuận." — ta nói.
"Tối qua ta đi mặt dày mời đại phu, còn canh chừng ngươi suốt đêm."
"Bốn thành!"
"Ngươi chưa làm hàng khô bao giờ, lại không rành giao thương…"
"Năm thành!"
"…Thành giao!"
Lão già gian xảo lập tức nhấc chân rời đi. Ta gọi lại:
"Khoan đã, Anh thúc, ta cho ông sáu thành!"
Ta lồm cồm bò dậy, quỳ thẳng xuống, khiến ông giật mình lui lại, suýt vấp cửa.
Ta nghiêm túc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!