Lão gia gắng gượng, run rẩy gật đầu. Phu nhân trầm mặc quay người, rồi bỗng ngã lăn xuống đất, đầu đập vào khúc gỗ bên cạnh, ngất lịm đi.
Tiểu thư bật khóc thất thanh.
Tổ phụ và tổ mẫu chưa kịp nghĩ gì, vội vàng sai ma ma, cô cô và các thẩm thẩm khiêng phu nhân lên giường.
Phu nhân tỉnh lại khi trời đã xế chiều, ngày đông trời tối sớm. Sân viện từng náo nhiệt giờ trống rỗng. Ngay cả lão gia cũng vì quy định của triều đình mà vội vã quay về Ninh An thành, chỉ để lại sáu trăm lượng ngân phiếu.
Sáu trăm lượng — chính là số bạc ta từng dùng để mua thiếu gia và tiểu thư từ Anh thúc.
Giờ thì tốt rồi.
Hắn thật sự đã học được làm một người buôn giỏi. Không thiếu một xu.
32
Gió bên ngoài cửa sổ gào thét mỗi lúc một lớn, chỉ trong một buổi chiều, tuyết đã phủ trắng sân và mái nhà, song cũng không thể lấp đi tin tức khiến người ta đau lòng mà lão gia mang tới.
Ta cởi bộ hỷ phục, gấp lại ngay ngắn, đặt mũ phượng sang một bên.
Cuối cùng Phu nhân cũng hồi thần, ma ma đỡ bà ngồi dậy. Ta đem những lời lão gia nói thuật lại:
Nhà mẹ đẻ của phu nhân tướng quân là họ Lâm – vọng tộc đất Sơn Đông, tổ tiên từng có danh tướng trấn thủ biên cương, cũng có người từng làm tể tướng vào triều. Nhưng đến đời này, chi thứ hai của nhà họ Lâm con cháu thưa thớt. Tổ phụ của Lâm tiểu thư đột ngột bạo bệnh qua đời, cả chi thứ hai chỉ còn phu nhân tướng quân và Lâm tiểu thư. Trong tộc ép phụ thân nàng phải nhận con nuôi từ chi khác, nhưng ông thề sống c.h.ế. t không chịu.
Tức tốc gửi thư tới phủ tướng quân, yêu cầu Lâm tiểu thư lập tức trở về Tế Nam, gả cho người đã định sẵn — một người nổi danh là du côn vô lại tại đất Tế Nam, chưa thành thân mà đã có hai đứa con riêng.
Tướng quân lần đầu gặp thiếu gia đã cảm thấy tâm đầu ý hợp, sau này thiếu gia thường lui tới phủ lại càng được toàn phủ quý mến. Những chuyện làm ăn ở thành như quán ăn, cửa hàng nếu không có tướng quân âm thầm nâng đỡ, e rằng cũng chẳng thuận lợi đến vậy. Lão gia nhà họ Ngô cũng nhờ thế mà được miễn không phải đi khai thác gỗ, đào mỏ hay làm phu sửa đường.
Tướng quân thương phu nhân của mình, không đành nhìn nàng vì chuyện của muội muội mà lo lắng đau buồn, bèn có ý nhờ thiếu gia giúp một tay.
Gọi là "nhập trướng", nhưng thực ra chỉ là trở về Tế Nam che mắt thiên hạ, sau này muốn vào kinh hay quay lại Ninh An đều có thể, thậm chí sẽ được lập phủ riêng mang tên Ngô phủ, trên danh nghĩa cũng chẳng tính là con rể nhà họ Lâm.
Tất cả đều có lý, thuận nước đẩy thuyền. Thiếu gia dường như không có lý do để từ chối.
Trong chuyện này, người tức giận nhất lại là phu nhân. Khi cả phủ bị tịch biên, bà vẫn trấn định phái người giải tán gia nhân; khi quyết định đến Ninh Cổ Tháp, bà ung dung thong dong; khi đứng mũi chịu sào trụ quán ăn, bà lạc quan bình thản.
Một người từng có thể đùa giỡn khi con trai bị một tiểu nha đầu mua về làm rể, vậy mà nay, nghe nói con mình sắp "nhập trướng" vào nhà quyền quý, liền tức giận đến mức ngất xỉu.
Tổ phụ và tổ mẫu nhìn gương mặt tái nhợt của phu nhân, đôi mắt đỏ hoe, lại thấy tiểu thư như bông hoa héo rũ, chẳng thể nói nên lời trách mắng nào. Phu nhân gắng sức ngồi dậy, ra lệnh cho ma ma chuẩn bị hành lý, muốn đưa tiểu thư rời đi. Bà đau xót mà chân thành nói:
"Nhi tử ta trèo cao quyền quý, chẳng màng mặt mũi cha mẹ, càng là vong ân bội nghĩa. Chúng ta không còn mặt mũi ở lại hút m.á. u nhà họ Đinh nữa. Nay phải rời đi."
Ma ma dù không nỡ, nhưng vẫn đỡ bà đứng dậy. Tiểu thư như mất hồn mà theo đỡ lấy bà.
Tổ mẫu liền ôm lấy tiểu thư kéo về bên tổ phụ, rồi ngăn ma ma lại, ép phu nhân nằm xuống:
"Con định làm gì đây?"
Phu nhân nước mắt rơi lộp bộp như chuỗi ngọc, từng giọt rơi lên tay tổ mẫu, định mở miệng thì bị tổ mẫu ngăn lại:
"Con đừng nói nữa, chuyện này đối với các người là đại sự, nhưng ở chỗ chúng ta, không đáng gì cả. Con đừng khóc nữa."
Tổ phụ cũng kéo tiểu thư tới mép giường, khuyên nhủ:
"Cô cô cô trượng, ta và bà già nhà ta đã bàn rồi, mỗi người có số mệnh riêng. Minh ca nhi vốn là thiếu gia lớn lên ở kinh thành, có tiền đồ rộng mở, chúng ta cũng không thể trói buộc người ta ở lại đây. Biết đâu nhờ có tướng quân phủ giúp đỡ, lão gia nhà con sớm được về kinh, con và A Miên cũng sớm hưởng phúc."
Phu nhân lau nước mắt, lắp bắp:
"Nhưng mà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!