Đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, cảnh tượng náo nhiệt lắng lại phần nào, nhưng không khí vui vẻ chẳng giảm là bao.
Hôm nay, ta và tổ phụ muối dưa, Diêm thúc cùng mấy vị thúc bá khác đến giúp ta chuyển cải thảo, bổ củi.
Ta đun một nồi lớn ngoài sân, Diêm thẩm nhóm lửa, tỷ tỷ họ Phúc và Tam nương thì phụ ta rửa rau.
Các nàng nhân tiện còn trêu chọc ta:
"Suốt ngày bận bịu chạy đông chạy tây, đến tương tháng tư còn chưa kịp làm, dưa muối cũng chưa ủ, ngươi và Minh ca sắp thành thân đến nơi rồi, chẳng phải đều trông vào nhà tỷ sao?"
Ta định cười ngốc để lấp l.i.ế. m thì Tam nương đã buông lời nhắm sang tổ mẫu:
"Lão bà nhà ngươi là người đầu tiên trong thôn ra ngoài lập nghiệp, mấy tháng không về, giờ ngược lại sai khiến bọn ta, ngươi không sợ bà ấy bỏ đi thật à?"
Lời còn chưa dứt, ngoài sân vang lên tiếng nói rắn rỏi:
"Ngươi lải nhải cái gì vậy, lão yêu bà? Nay ăn nổi muối sạch là rảnh rỗi rồi hả? Xem ra tấm vải hoa ta mang về hôm nay không xứng cho ngươi đâu."
Tổ mẫu vừa nói vừa nhét tấm vải hoa vào tay Tam nương, còn chen vào rửa rau:
"Phúc tử, Diêm thẩm, hai người cũng có phần."
Tam nãi vội vã phủi nước trên tay, nhẹ nhàng vuốt tấm vải nền đỏ hoa xanh, mắt sáng rỡ nhưng cũng có chút thẹn thùng, liền ngồi xuống bên tổ mẫu, cười hì hì:
"Tẩu tử đừng giận, ta đâu dám để tẩu bỏ đi, chẳng phải nhờ có tẩu mà ta cũng được thơm lây đấy sao."
Phu nhân và ma ma mang đồ tới, tiểu thư thì cầm nắm tuyết chơi trò trượt chân, cười khanh khách rồi bổ nhào vào lòng ta — xem ra Thanh Thanh tuy ảnh hưởng chưa đủ lớn, nhưng tài dạy dỗ quả thật không tệ.
Ta vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía sau, chẳng thấy ai. Phu nhân vạch trần tâm tư ta:
"Đừng nhìn nữa, sang nhà thôn trưởng một lát rồi về ngay."
Ta thay giày khô cho tiểu thư, dâng trà cho phu nhân và ma ma, rồi nhân lúc trong sân rộn rã, lén lút trốn ra ngoài.
Gió đã ngừng, tuyết lại rơi dày hơn, từng đám tụ lại, tan ra nơi lồng n.g.ự. c ta. Trong lòng ta, chẳng có gì nhiều — chỉ có ngôi làng nhỏ Bình Sơn này, và mấy người ấy.
Ta trông thấy một bóng người xa xa giữa tuyết trắng, cánh đồng vàng úa đã bị phủ trắng, khung cảnh giống hệt ngày ta mới đến Đông Bắc năm ngoái. Chỉ là, thiếu niên gầy gò khi ấy đã lột bỏ vẻ yếu đuối, nay cao ráo rắn rỏi như cây bạch dương.
Đến khi người mặc áo choàng nâu đứng trước mặt ta, khẽ nói:
"Tiểu Vũ, nàng ra đón ta sao?"
Ta khẽ gật đầu:
"Ừ, mau đi thôi, trong nồi đang hầm canh, hôm nay nhiều người, về muộn thì chẳng còn phần đâu."
Ta quay đầu bước đi, mới đi được mấy bước đã không thấy hắn theo sau, ngoảnh lại nhìn, hắn vẫn đứng yên chỗ cũ.
"Sao không đi nữa?"
"Đi không nổi."
"Gì cơ?"
"Ta mệt rồi, tay lạnh, chân cũng lạnh, đi không nổi nữa."
Ta bất lực, thật sự bất lực. Ta quay lại, nắm tay hắn, dắt hắn từng bước trở về. Hắn kể cho ta nghe những chuyện vụn vặt ở Ninh An thành, còn ta thì chỉ muốn thu hồi suy nghĩ vừa rồi:
— Khỉ thật! Cái gì mà lột bỏ yếu đuối, vẫn là người yếu ớt nhất Bình Sơn thôn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!