Chưa kịp để tổ phụ tổ mẫu kinh ngạc, ông nói tiếp:
"Sau Đoan Ngọ là mười bảy tuổi tròn. Đứa trẻ này chịu liên lụy vì ta, may nhờ Đông Vũ nghĩa khí thông minh. Ta cùng nương nó đều rất thích Đông Vũ. Nếu nhà ông bà không có dị nghị, xin mời Anh lão gia làm chứng, hãy định thân cho hai đứa đi."
Tổ phụ ta lắp bắp vài tiếng, lại nhìn sang tổ mẫu cầu cứu:
"Cái này... cái này..."
Anh thúc lắc trà chén, nhìn ta nhưng lại nói với tổ phụ:
"Lão Đinh à, phúc phận to như thế mà còn do dự, chẳng lẽ muốn con bé Đông Vũ nhà ông làm trạng nguyên phu nhân hay vợ tướng quân thật sao?"
Tổ phụ định cãi, tổ mẫu liền nghiêm giọng:
"Con bé Đông Vũ nhà ta không xứng với trạng nguyên hay tướng quân, nhưng nó cũng không thể làm thiếp."
Bà nhìn phu nhân:
"Các vị là quý nhân, sau này nhất định về lại kinh thành. Biểu tiểu thư ở phủ tướng quân hình như cũng có ý với Minh ca nhi, nếu làm muội thê tướng quân, cho dù không về kinh, e cũng chẳng phải thứ hạng người chúng ta dám vọng tưởng."
Phu nhân định giải thích, thiếu gia đã lên tiếng trước:
"Con không phải, cũng sẽ không nạp thiếp, không cưới tiểu thư phủ tướng quân. Con đã nói với phụ mẫu rồi, con muốn nhập tịch nhà Đông Vũ."
Hắn lo lắng đến nỗi kéo tay áo ta, quỳ xuống trước tổ phụ và tổ mẫu:
"Là Đông Vũ mua con về làm rể, con không quay về kinh nữa, không có mệnh trạng nguyên tướng quân, chỉ mong Đông Vũ đừng chê con là bình hoa vô dụng."
Tổ mẫu vội vàng đỡ hắn, hắn lại không chịu đứng dậy. Tổ phụ lại bắt đầu:
"Cái này cái kia..."
Anh thúc bĩu môi:
"Đừng cái gì nữa, hỏi con bé Đông Vũ ấy! Nhà các người cộng lại cũng không giỏi bằng nó, nó đã quyết thì đảm bảo không thiệt đâu."
Ta nhẹ nhàng gỡ tay thiếu gia ra. Hắn nhìn ta ngỡ ngàng, thần sắc dần ảm đạm:
"Muội đã nhận ngọc bội của ta, chẳng phải nói sẽ không bỏ rơi bọn ta sao..."
Ta phản bác theo bản năng:
"Ta khi nào nói thế? Với lại, ngọc bội đó là huynh ép ta nhận."
Còn chưa dứt lời, đã thấy mắt hắn đỏ hoe, ánh nhìn tràn ngập mất mát. Ta bỗng thấy điềm chẳng lành. Tiểu thư thốt lên:
"Ca ca sắp khóc rồi!"
Thôi xong!
Ta nhìn quanh đám trưởng bối đang hóng chuyện, trong lòng thở dài, lập tức cúi đầu khấu ba cái:
"Được rồi được rồi! Ta đồng ý!"
Nói xong liền đứng dậy chạy vụt ra ngoài, Tiểu Hoàng chạy theo sau.
Gió ngoài sân thổi tan làn nóng hừng hực trên má ta.
Năm nay, ta nhất định sẽ bới hết táo tàu trong bánh ú mà ném đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!