Chương 20: (Vô Đề)

Nói đến đây, bà nghẹn ngào bật khóc. Ta sợ đến phát hoảng — trong gió tuyết còn dám đùa người khác là bà, sao giờ lại khóc thế này?

Ta định đến ôm baf an ủi, lại không dám.

Tổ mẫu bưng thau gỗ đẩy cửa bước vào, nhìn phu nhân nói:

"Đừng khóc nữa, hài tử, đến đây rồi thì chính là người một nhà."

Phu nhân lau nước mắt, cảm kích gật đầu với tổ mẫu.

Tổ mẫu chắc trong đời chưa từng thấy người đẹp đến thế rơi lệ, nên nói xong liền quay sang quát ta:

"Còn lề mề cái gì, mau vào bếp nhặt rau. Anh lão gia tới rồi, còn mua cả kẹo hồ lô!"

Ta vội quay sang nói với phu nhân:

"Con hiểu rồi, đa tạ phu nhân."

Rồi chạy ra ngoài, vừa hay đụng mặt thiếu gia cầm kẹo hồ lô đứng ở cửa, chắc là muốn đưa ta. Ta không chờ hắn mở miệng, đã giật lấy rồi chạy mất.

Tên này sao lúc nào cũng rảnh rỗi đứng ở cửa vậy chứ — đúng là "đại nhàn nhân"!

25

Trong thành chẳng thiếu một người như ta, nhưng nơi thôn dã này, đậu non nhà ta cần được dời trồng, ngô phải gieo, còn phải dựng giàn bí, lại có tổ phụ cùng Tiểu Hoàng đang đợi ta trở về.

Sáng sớm hôm sau, ta đưa tiểu thư đi ăn hoành thánh, rồi đưa nàng tới thư viện. Khi chia tay, nàng lưu luyến không nỡ rời, ta bèn hứa lần nghỉ tiết Đoan Dương sẽ tới đón nàng về thăm quê.

Tiện đường ta vào chợ mua chút đồ, rồi tới chỗ phu nhân nhận số bạc bà đã thanh toán giúp theo sổ hôm qua.

Lần này, ta không để tổ mẫu nhét bánh vào bọc như trước nữa, mà dậy sớm xuống bếp nói rõ:

"Hôm nay con muốn ăn bánh ngô trộn ít bột mì, ở giữa kẹp xúc xích hun khói và đậu khô. Tối nay con với tổ phụ ăn thêm cái móng giò, gọi là có chút món mặn."

Cô cô, cô trượng cười trộm, tổ mẫu bĩu môi:

"Có muốn lão thân phi sang tận Hắc Long Giang bắt con rồng về quay cho tiểu thư không?"

Ta đáp tỉnh bơ:

"Cũng không phải không được. Nhưng nhớ nướng kiểu khô cay cho con."

Mọi thứ chuẩn bị ổn thoả, ta dắt lừa già ra khỏi cổng sớm, tính cho nó đi thong thả chút. Bánh tổ mẫu làm thơm quá, khiến ta mơ màng suốt cả đoạn đường, tới khi đi được một quãng mới phát hiện thiếu gia cũng đang ngồi trên xe lừa.

Ta hỏi:

"Thiếu gia huynh làm gì ở đây?"

Hắn đáp:

"Ta cũng muốn về thôn."

Ta lại hỏi:

"Huynh về làm gì?"

Hắn thản nhiên nói:

"Dĩ nhiên không phải để làm bình hoa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!