Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi trở về, phu nhân kéo theo thiếu gia, tiểu thư, lần nữa hướng về tổ phụ tổ mẫu mà cảm tạ không thôi.

Tối hôm ấy, mọi người đều ôm lấy suy nghĩ trong lòng, trằn trọc khó ngủ.

13

Sáng ba mươi Tết, ai nấy trong nhà đều thức dậy thật sớm, trừ thiếu gia.

Chờ đến khi chúng ta quét dọn xong nhà cửa, dán hết hoa cửa sổ, thiếu gia mới chui ra khỏi chiếc áo choàng lông hồ trắng như tuyết của mình, trông chẳng khác nào con hồ ly mặt ngọc.

Cô trượng đã mời thợ hồ đến xây thêm một bệ lò sưởi mới, chiếc áo choàng kia lại được hoàn về tay thiếu gia, trừ lúc ăn và ngủ ra, gần như chẳng rời người lấy một khắc.

Phu nhân sai Chương ma ma lấy giấy đỏ cùng bút mực mua từ trong thành ra, trải lên bàn dài trong chính phòng, bắt đầu viết câu đối. Viết xong hai đôi cho phòng ngủ, lại để phần cửa bếp và chuồng gà cho tiểu thư trổ tài.

Phu nhân biết Khởi Nguyệt tỷ tỷ từng dạy ta viết chữ, liền cổ vũ ta thử xem. Ta cũng mạo muội viết cho chuồng heo một đôi câu đối nhỏ:

"Kim trư vạn lượng xuân phong tiếu,

Trường thị thiên chi cẩu nhật nhàn."

Tổ phụ vừa giúp tổ mẫu nhóm lửa trong bếp, nghe vậy liền lén trốn ra xem, trông thấy chữ ta viết, tuy chẳng bằng của tiểu thư, song mặt mày lại rạng rỡ như nở hoa:

"Bà nó ơi, mau ra đây mà xem, Tiểu Vũ của chúng ta biết viết chữ rồi!"

Nhà ta trước nay chưa từng dán câu đối, một là vì giấy đỏ và mực quý giá, hai là trong vùng quê hẻo lánh này, người biết chữ đã hiếm, trong trấn cũng chẳng được mấy ai. Nhà nào nhà nấy đến Tết chỉ dựng một cây sào tre, dán vài bông hoa cửa sổ là đã tính là có thể diện lắm rồi.

Tổ phụ rụt rè hỏi:

"Cổng lớn ngoài sân… có cần dán câu đối không?"

Phu nhân mỉm cười đáp:

"Đương nhiên phải có, chỉ là câu đối dán ngoài cổng chữ to, để Minh ca nhi viết thì hơn."

Ta có hơi nghi ngờ liếc sang thiếu gia, phu nhân cười bảo:

"Minh ca nhi tuy chẳng giỏi thơ phú kinh sử, nhưng chữ là do cữu cữu đích thân truyền dạy, lại chịu khó khổ luyện nhiều năm, viết ra quả là không tồi."

Khởi Nguyệt tỷ từng kể, nhà mẹ đẻ phu nhân ở vùng Giang Nam, nơi nổi danh văn phong thịnh vượng, là gia tộc thanh lưu đứng đầu một phương, cả đám tôi tớ trong nhà đều biết đọc biết viết. Huynh trưởng của phu nhân giảng dạy tại thư viện Tùng Giang nổi danh, là vị nho gia có danh vọng khắp vùng.

Thiếu gia nghe ta nghi ngờ, hừ một tiếng, cởi áo choàng vứt vào tay ta. Chương ma ma trải giấy lớn đã chuẩn bị sẵn, hắn cầm lấy cây bút lông to nhất, chấm đầy mực, vung tay lập thế. Tổ mẫu tay cầm cái xẻng bếp cũng ra xem, Tiểu Hoàng không dám chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi cạnh chân ta.

Ngay khi thiếu gia định hạ bút, mọi người đều nín thở chờ đợi—nào ngờ hắn bất ngờ thu bút lại:

"Viết gì đây?"

Ai nấy đều suýt ngã ngửa. Phu nhân đỡ trán nhìn sang tổ phụ tổ mẫu, trong lòng chắc đang nghĩ: Không khéo là ta tâng con ta hơi quá lời rồi.

Chính tiểu thư phá tan không khí lúng túng ấy, cười khanh khách, nhảy xuống ghế chạy tới mép bàn, bé con cao chưa tới bàn mà vẫn gắng với lên, giòn giã nói:

"Ca ca ca ca, viết: "Điền viên tiệm phát sinh, tam dương khởi thái; Thảo mộc hàm manh động, tứ tự tiên xuân" có được không ạ?"

Phu nhân ánh mắt đầy tán thưởng nhìn tiểu thư:

"Con gái ta đúng là thông minh! Hành ngang đề "Vạn tượng canh tân" nhé."

Tổ phụ tổ mẫu không biết có hiểu hay không, nhưng trông dáng vẻ tiểu thư thao thao như vậy, cũng gật đầu khen không ngớt.

Thiếu gia mặt đỏ bừng, chấm lại mực lần nữa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!