Chương 31: Lạt Mềm Buộc Chặt

Edit + Beta: Agus

Sáng hôm sau.

Sầm Trí Sâm chuẩn bị đi gặp nhà đầu tư từ New York.

Sáng sớm, Ninh Trí Viễn đến phòng anh, Sầm Trí Sâm vừa gọi phục vụ phòng đưa bữa sáng và đang thay quần áo.

Ninh Trí Viễn theo thói quen bước tới giúp anh cài cúc, Sầm Trí Sâm nhìn bóng lưng cậu trong gương: Cảm ơn.

Ừm. Ninh Trí Viễn thốt ra lời này từ trong cổ họng, tập trung vào công việc trước mắt.

Sầm Trí Sâm hỏi:

"Hôm nay định đi chơi ở đâu? Chắc em tới Hawaii cũng nhiều lần rồi nhỉ?"

"Chắc đi dạo trên đảo thôi." Ninh Trí Viễn nói:

"Còn anh? Ra ngoài bao lâu?"

"Có hẹn với người ta lúc 9 rưỡi. Anh ta sống ở đảo Lanai, chắc sẽ về sớm thôi. Em muốn đi chung không, xong chuyện thì đi dạo trên đảo luôn?" Sầm Trí Sâm gợi ý.

Ninh Trí Viễn tò mò hỏi:

"Đích thân tới đây chỉ để gặp đối phương mấy phút thôi? Dự án thu mua gì quan trọng thế?"

Sầm Trí Sâm nói ra một cái tên, là một công ty công nghệ năng lượng ở Nhật Bản, cổ đông lớn là vị người Mỹ này:

"Người sáng lập công ty không muốn bán nên ta chỉ có thể bắt đầu từ đây. Anh đã liên hệ trước rồi, nghe anh ta nói thì cũng khá mơ hồ, bán thì chắc bán, nhưng Sầm An không phải là người mua duy nhất họ quan tâm, chắc là họ còn muốn đợi giá."

Lẽ ra không nên nói mấy chuyện này với Ninh Trí Viễn vì cậu đã từ chức, nhưng Sầm Trí Sâm vẫn nói thẳng.

"Không có lựa chọn khác sao?"

Ninh Trí Viễn hỏi.

Sầm Trí Sâm:

"Không, anh chỉ muốn cái này thôi."

Ninh Trí Viễn đã hiểu: "Vậy thì đi gặp thử xem, ông người Mỹ này nếu chịu dành thời gian gặp anh trong kỳ nghỉ thì nhất định có ý bán cho anh.

Người ta đã tỏ thái độ thì anh cũng phải vậy.

Phải cho họ thấy thái độ là điều không cần thiết và phải luôn chiếm thế thượng phong về mặt này trong quá trình đàm phán thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.Sầm Trí Sâm cười:Cảm ơn Tiểu Sầm tổng đã cho lời khuyên.Anh thôi đi.

"Ninh Trí Viễn giúp anh cài chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi, nói:"Vậy nhé, anh không cần thắt cà vạt, không cần khách sáo như vậy, chỉ cần tùy tiện gặp mặt, để đối phương cảm thấy mình nói được thì nói, nói không được thì dẹp, để anh ta tự ngẫm trong lòng.

"Sầm Trí Sâm gật đầu:"Anh nói đi chơi, em đi không?

"Ninh Trí Viễn giơ tay vỗ vai anh:"Chúng ta ăn sáng trước đi."

Họ cùng nhau ăn sáng trong phòng, sau đó lên máy bay nhỏ đến đảo Lanai.

Sầm Trí Sâm đ ến khách sạn bàn công việc với người ta, còn Ninh Trí Viễn thì đi dạo trên biển để giết thời gian.

Nước biển không ngừng cuốn trôi lớp cát mịn trên bờ, cậu cởi luôn giày đi chân trần, để bọt biển trắng vỗ vào mu bàn chân.

Trời rất mát, nhiệt độ ngoài trời cũng rất thích hợp, Ninh Trí Viễn thoải mái đến nheo mắt, hiếm thấy dễ chịu như lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!