Chương 25: Anh Là Anh Tôi

Ninh Trí Viễn nói dứt lời, Sầm Trí Sâm dừng động tác, nhưng ngón tay vẫn đặt bên gáy cậu, ánh mắt anh nhìn cậu lại có thêm chút suy đoán.

Ninh Trí Viễn không né tránh ánh mắt của anh, bình tĩnh nói:

"Thật đấy, trước khi anh thấy còn nhiều hơn nữa, tôi cũng không nhớ xung quanh mình thay bao nhiêu cô bạn gái rồi ấy."

Hơi thở họ quyện vào nhau như lời thì thầm của đôi tình nhân.

Im lặng nhìn nhau, ánh mắt của Ninh Trí Viễn vừa có vẻ trêu chọc vừa vờ như vô tội, Sầm Trí Sâm lại nhận ra rõ ràng rằng mình thật sự không có nhiều lợi thế trong cuộc đối đầu với Ninh Trí Viễn.

Sắc mặt anh không thay đổi nhiều, liếc xuống cổ Ninh Trí Viễn, nhìn chằm chằm vào đường cong quai hàm đẹp đẽ của cậu, đến nốt ruồi, ngón tay anh chậm rãi vuốt v e nó hai lần, lưu luyến buông tay ra.

Anh bật đèn.

Muốn uống rượu gì? Sầm Trí Sâm hỏi.

Ninh Trí Viễn: Tùy anh.

Sầm Trí Sâm ra hiệu: Vào trong đi.

Ninh Trí Viễn vào phòng khách, trước tiên là ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Hai ngày nữa là đến Tết, ánh đèn đêm nay sáng hơn so với lần trước cậu đến.

Cậu quay người định nói gì đó, nhưng ánh mắt dừng ở một chỗ.

Sầm Trí Sâm đang đứng dựa vào ghế sofa, cởi khuy măng sét, sau đó là cà vạt.

Nút thắt hoa hồng do chính tay cậu thắt có chút phức tạp, Sầm Trí Sâm không chọn cách dùng bạo lực giật ra mà kiên nhẫn mượn tủ rượu thủy tinh trước mặt làm gương, từ từ cởi nó ra.

Ninh Trí Viễn nhìn, đột nhiên nghĩ đến người này trước khi lên giường với người khác có phải luôn như vậy không, kiên nhẫn cởi bỏ từng món quần áo của mình và người kia, thậm chí là những đồ trang trí phức tạp đó?

Ninh Trí Viễn đi tới, chủ động nói: Tôi làm cho.

Sầm Trí Sâm ngước mắt nhìn cậu, Ninh Trí Viễn tự nhiên, khéo léo giúp anh cởi cà vạt, như thể cậu đã làm rất nhiều lần.

Sầm Trí Sâm giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của cậu, dùng ngón tay cái vuốt v e đường gân trên đó: Trí Viễn.

Hửm? Giọng nói từ trong cuống họng, Ninh Trí Viễn tập trung vào động tác trên tay, không để ý lắm chuyện Sầm Trí Sâm đang làm gì.

"Em có biết việc thắt cà vạt và cởi cà vạt của ai đó nghĩa là gì không?" Sầm Trí Sâm hỏi.

Ninh Trí Viễn nương theo lời anh nói tiếp: Ý gì?

Ám chỉ tình d*c. Sầm Trí Sâm nói.

Ninh Trí Viễn cuối cùng cũng ngước mắt lên, Sầm Trí Sâm nhìn thẳng vào cậu, không còn là sự thăm dò mà có tính xâm lược hoàn toàn tr@n trụi.

Ninh Trí Viễn suy nghĩ hai giây rồi trả lời:

"Tôi đã nói là tôi thích đi thẳng vào vấn đề, không thích ám chỉ nọ kia."

Lại như thế nữa, vờn như vô tội, chắc là cậu cố ý.

Sầm Trí Sâm thậm chí còn nghĩ rằng nếu mình thật sự đi thẳng vào vấn đề thì phản ứng của Ninh Trí Viễn sẽ ra sao, liệu cậu có thể bình tĩnh và thong dong như vậy hay không.

Mà thôi, anh cũng rất thích quá trình săn mồi từ từ này.

Cởi cà vạt, Ninh Trí Viễn tiện tay ném áo mình lên sô pha, nhắc Sầm Trí Sâm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!