Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Giữa trưa, Khương Hành xuống lầu tìm Cố Tu Hạc.
Đúng lúc Cố Tu Hạc đi ra, hai người gặp nhau trước cửa nhà bà Vương.
"Sao cậu lại ra đây?" Cô còn muốn đi vào cọ cơm đấy.
Cố Tu Hạc vô cảm nhìn cô, không phải buổi sáng nói muốn mời hắn ăn cơm sao?
Hai người đến gần nhau, Cố Tu Hạc ngửi được mùi dầu mỡ khó ngửi sặc sụa trên người cô.
Khương Hành ngượng ngùng, thương lượng: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."
Cố Tu Hạc nhẹ à một tiếng.
Ý châm chọc không cần nói cũng biết.
Khương Hành không phục: "Cậu có ý gì đấy? Cậu nghĩ nấu cơm đơn giản lắm à? Nhìn đây này, tay tớ còn bị bỏng đó."
Nói xong vươn tay cho hắn xem.
Nơi ngón trỏ đúng là bị bỏng thành bóng nước, đỏ bừng.
Cánh tay bên người Cố Tu Hạc vô ý nâng lên, vừa nâng được một nửa mới cảm thấy không ổn, muốn thu lại.
Nào biết Khương Hành chủ động nắm tay hắn, dẫn ngón tay hắn chạm vào bọng nước trên ngón tay mình: "Sờ đi, to hay không?"
"......" Nói gì đấy.
Sắc mặt Cố Tu Hạc quái quái, rút tay về nói: "Tôi nấu."
Xong liền đi lên lầu, ném cặp vào trong ngực cô, che tầm mắt cô lại.
Khương Hành không cảm thấy có gì không đúng, vội ôm lấy cặp sách nghi ngờ nhìn hắn, theo sau tò mò hỏi: "Cậu còn biết nấu cơm?"
"Ăn ngon không? Nếu không ngon thì tớ không ăn đâu."
"Nấu ngon hơn cậu."
Phòng bếp lộn xộn vô cùng, vừa thấy liền biết kiệt tác của ai.
Cố Tu Hạc trầm mặc dọn dẹp bếp một chút, người nào đó làm nguyên liệu rối tung rối mù.
Còn có một đống trong nồi, cuối cùng cố lắm mới làm được cà chua xào trứng và ớt xanh xào thịt.
Tuy rằng hình dạng không giống cho lắm nhưng hương vị đúng là không tồi.
Khương Hành thích ăn, vừa ăn vừa dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giơ ngón tay cái lên: "Cao thủ."
"......"
Cơm nước xong Cố Tu Hạc phải đi.
Khương Hành không tha: "Ngày mai nhớ đến đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!