Chương 33: (Vô Đề)

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Buổi sáng, Cố Tu Hạc nhận được điện thoại.

Bên kia truyền đến giọng nữ ác liệt quen thuộc: "Bà muốn tôi hỏi xem hôm nay anh có đi thăm ba anh không?"

Là em họ Cố Quyên của hắn.

Hiện giờ ba cô ta cũng đã vào tù nên khi đi thăm cô ta cũng đi cùng, trước kia chỉ có một mình bà nội đi.

Hắn đi?

Cố Tu Hạc lạnh lùng đáp: "Không đi."

"Thật máu lạnh." Em họ hắn trào phúng.

Cố Tu Hạc cong khóe miệng.

Hắn họ Cố, tất nhiên máu lạnh.

Hắn không cắt điện thoại, vì hắn biết còn có chuyện chưa nói nữa.

Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói của một bà lão: "Tiểu Hạc à, lần trước ba con nói đồ ăn trong đấy không ăn được, bảo chúng ta mang đồ ăn cho hắn......"

Cố Tu Hạc lập tức ngắt lời: "Không có tiền, tìm tôi vô ích."

Bên kia em họ hắn dường như cũng đã nghe thấy, tức giận đến lớn tiếng nói: "Bà, bà gọi điện thoại cho hắn làm gì? Đây là súc sinh đó."

Bà lão thở dài: "Tàn nhẫn giống mẹ nó."

Cố Tu Hạc nghe xong cười lạnh, cong khóe miệng.

Hắn không chút dao động trả về một câu: "Còn kém các người nhiều lắm, vì tiền mà đưa cả con trai, anh trai vào tù."

"Con......" Bà lão chột dạ.

Cố Tu Hạc không muốn dong dài, cắt điện thoại, sắc mặt âm trầm.

Cuộc gọi vừa tắt, điện thoại lại vang lên, nhíu mày cầm lên xem.

Khi nhìn thấy số điện thoại, u ám trên mặt hắn tiêu tán đi một chút, không tự giác mà thay bằng một nụ cười nhạt.

Nhấn nghe xong, bên kia liền truyền đến âm thanh hưng phấn: "Đoán xem tớ ở đâu?"

Cố Tu Hạc ngầm hiểu, chớp chớp mắt, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng miệng lại cố ý hỏi: "Ở đâu? Đoán không được."

Bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý của Khương Hành: "Cậu mở cửa xem......" sẽ biết.

Lời còn chưa nói xong, cửa đột nhiên mở ra, đối diện với khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Cố Tu Hạc.

Khương Hành sửng sốt, sau đó phản ứng lại.

Gia hỏa này đã đoán được rồi, vừa nãy cố ý nói như vậy thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!