Chương 32: (Vô Đề)

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Cuối tuần này cha mẹ Khương có thời gian rảnh đưa Khương Hành về quê chơi.

Vì đợt tết Thanh Minh trùng với ngày Quốc Tế Lao Động, nhà họ không về làm bà Khương cứ nhắc mãi.

Khương gia ở một huyện nhỏ của thành phố Y.

Ông đã không còn, giờ bà Khương đang ở với con gái.

Cha Khương là con cả, dưới còn có một em trai và một em gái.

Theo ký ức của "Khương Hành", trước kia Khương gia là một địa chủ ở thôn Lâm Kiều.

Nhà họ có một đống nhà cũ nhưng mấy năm trước đã quyên góp cho chính phủ, xem như một loại di sản văn hóa.

Tối thứ sáu xuất phát, một nhà ba người về đến quê đã là hơn 10 giờ đêm.

Vội vàng rửa mặt rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Khương Hành gặp được bà nội trong trí nhớ.

Bà cư xử oai phong mạnh mẽ, giọng nói tinh tế dịu dàng nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc.

Cha Khương đại quê mùa trước mặt bà cũng phải ngoan ngoãn như mèo.

Bà Khương rất thương Khương Hành, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Bà làm cho Khương Hành mấy đôi giày vải, còn nấu rất nhiều đồ ăn ngon.

Tết Thanh Minh họ không về, bà cố ý để lại ngải làm bánh cho ăn.

Khương Hành ở quê chơi vui quên cả trời đất.

Em họ đưa cô sang huyện bên chơi, mua rất nhiều đồ ăn.

Cuối cùng khi cô về còn kéo áo cô không muốn buông tay: "Chị, nghỉ hè nhớ về đây nha."

"Yên tâm, nhất định sẽ về chơi với em."

Buổi sáng xuất phát, 3 giờ chiều trở lại tiểu khu.

Khương Hành vội về nhà đi WC, vừa xuống xe liền chạy vù vù đến cầu thang.

Lúc chuẩn bị lên tầng hai thì đụng phải Cố Tu Hạc đang đeo cặp đi xuống tầng.

Đôi mắt Khương Hành bừng sáng: "Sao cậu lại ở đây?"

"Hôm qua không tới, hôm nay đến dạy bù hai tiết."

Nam sinh nhướn mày, khuôn mặt vốn nhạt nhẽo lại mang theo ý cười khi nhìn thấy cô.

Còn vươn tay nắm lấy tay cô đặt bên môi hôn nhẹ, nâng mí mắt, thấp giọng hỏi: "Về quê chơi vui không?"

Khương Hành có chút ngượng ngùng, tay rút mãi không ra, đỏ mặt nói: "Vui lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!