Chương 18: (Vô Đề)

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Tạ Sầm nhìn người đến, sắc mặt trong nháy mắt khó coi vô cùng: "Tớ mới nhắc hắn mà cậu đã tới rồi?"

Khương Hành lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói chuyện.

Hoa khôi Tam Trung dịu dàng ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Tạ Sầm.

Tạ Sầm thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm Khương Hành.

Khương Hành thở dài: "Tạ Sầm, đây là lần cuối cùng, về sau chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."

Phòng bệnh yên tĩnh.

Hơn nửa ngày, đôi mắt Tạ Sầm dần đỏ, không cam lòng hỏi: "Khương Hành, rốt cuộc cậu có từng thích tớ hay không?"

Khương Hành không biết nên trả lời thế nào, trầm mặc một lát: "Chắc là không."

Cô đúng là không thích cậu ta.

Đến cả "Khương Hành" cô cũng không cảm thấy đó là yêu.

Cùng lắm chỉ là nữ sinh ngoan ngoãn mê mẩn khí chất phản nghịch không kềm chế được của Tạ Sầm.

Nói hết lời này liền xoay người đi ra cửa.

Tạ Sầm nhìn bóng dáng cô, sắc mặt trắng bệch.

Cậu ta biết đây là kết thúc thật rồi.

Khương Hành ra cửa, quay đầu coi chừng Tu Hạc.

Người vẫn còn đứng ở cửa, bước chân cũng chưa xê dịch chút nào.

Mặt hắn không có biểu cảm gì, Khương Hành nhỏ giọng hỏi: "Không việc gì chứ?"

Nam sinh lắc đầu, sau đó nói: "Tôi......"

"Không cần phải nói gì hết, tớ tin cậu."

Vừa mới nói xong, đột nhiên phòng bệnh truyền đến tiếng đồ vật bị rơi vỡ.

Trong mắt Cố Tu Hạc hiện lên một tia sáng.

Nhưng thần sắc Khương Hành lại rất bình tĩnh: "Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm."

Lập tức kéo người đi.

Niềm tin ban đầu của cô với Cố Tu Hạc đến từ tiểu thuyết.

Trong sách nói hắn là một thiếu niên tính tình nặng nề mà thiện lương, ngoài lạnh trong nóng.

Lại trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô cảm thấy hắn đúng là như thế.

Mặt ngoài nhìn bất cận nhân tình nhưng nội tâm thuần lương, chú thím hắn đối xử với hắn như vậy nhưng khi hắn gặp em họ bị hại vẫn không lo nghĩ gì mà cứu người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!