Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Mỗi ngày Khương Hành đều tới bệnh viện.
Buổi sáng và buổi trưa cô mua đồ ăn bên ngoài đưa qua cho Cố Tu Hạc.
Cạnh bệnh viện có nhiều quán ăn nên rất tiện, chỉ là trốn cha Khương mẹ Khương rất mệt.
Thỉnh thoảng mẹ Khương bắt gặp buổi sáng Khương Hành cũng tới bệnh viện còn cảm thấy kỳ quái, không thấy cô tới phòng bệnh nên nói việc này với cha Khương.
Nào ngờ làm cha Khương cảm động rối tinh rối mù, cho rằng khuê nữ quá lo lắng cho mình, trong đầu đã tưởng tượng ra bộ dáng khuê nữ nhà mình ngoan ngoãn mềm mại đứng nép ngoài cửa đáng thương nhìn ông.
Con gái nhỏ sao, tâm tư lúc nào cũng mẫn cảm một chút.
Mẹ Khương nghe xong vừa cảm động vừa xót xa.
Bà cảm thấy hai người họ quá bận mà xem nhẹ con gái, làm cô không có cảm giác an toàn.
Đồ ăn bệnh viện không ngon, buổi tối mẹ Khương về nhà nấu cơm cho cha Khương, Khương Hành quen lối moi ra một chút cho Cố Tu Hạc.
Cha Khương ăn nhiều cũng thấy có điểm không đúng: "Sao mỗi ngày mẹ con đều nấu ít như vậy nhỉ?"
Khương Hành mặt không đổi sắc: "Mẹ nói không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tiêu hoá được."
Khi nói lời này, Cố Tu Hạc vừa vặn từ cửa đi qua.
"......"
Hắn biết cô ở cách vách nên muốn ra cửa một chút.
Hai người giao mắt, Khương Hành nhìn hắn chớp chớp mắt.
Cố Tu Hạc không được tự nhiên quay đầu đi, trên mặt có vệt đỏ.
Vừa rồi hắn ăn không ít.
Nhưng hôm nay bệnh viện có chút không giống mọi ngày.
Mục Cảnh Sơ đến đây, cùng đến còn có chú thím của Cố Tu Hạc.
Cũng không biết Mục Cảnh Sơ làm gì, hai vợ chồng trầm mặt mua đồ ăn đồ uống, còn trả viện phí cho hắn.
Khi Khương Hành nhìn thấy Mục Cảnh Sơ đến liền nhận ra không ổn, chạy ra cửa nghe lén.
Cố Tu Hạc trong phòng không nói chuyện, chỉ cúi đầu.
Hai vợ chồng thấy hắn đầu gỗ như vậy, mặt ghét bỏ.
Nhưng họ ngại mặt mũi với Mục Cảnh Sơ nên không dám làm gì, ngược lại nói: "Đứa nhỏ Tiểu Quyên này hẳn là sợ hãi, cũng không dám nói với chúng ta.
Vậy chừng nào thì con xuất viện?"
Khương Hành lén lút đứng ở cửa, cha Khương nhìn thấy là lạ: "Con làm gì đấy?"
Mấy câu sau Khương Hành không nghe được, cô đi qua phòng bên nhìn Cố Tu Hạc ngồi trên giường đọc sách, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!