Thừa Bình công chúa nghe vậy im lặng trong chốc lát, sau đó quay sang nổi giận với Tiểu Cát Tường: "Chuyện quan trọng như vậy, tại sao sau khi ta tỉnh lại ngươi không bẩm báo?"
Tiểu Cát Tường lập tức dùng tay ra hiệu.
Chu Diễm nhìn động tác của hắn, theo thói quen chuyển đổi thành lời nói ở trong đầu: "Điện hạ đã hôn mê suốt mười năm. Khi trước, người để mắt đến kẻ nào thì kẻ đó vừa có tài vừa có sắc. Những kẻ như vậy, nếu mười năm rồi mà vẫn không thăng tiến, cũng chưa lấy vợ sinh con, vậy ắt hẳn là không còn trên đời nữa. Những người vẫn còn sống, tất cả đều đã khác xưa rồi."
Chu Diễm cảm thấy vô cùng đồng tình, chỉ mong công chúa đừng nghĩ đến chuyện bắt Trung thư lệnh đại nhân về phủ để hầu hạ nàng nữa.
Thừa Bình công chúa hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Tiểu Cát Tường, sắc mặt lạnh lùng nói với Chu Diễm: "Thôi bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. Đợi khi nào bản cung tìm được người thích hợp, sẽ đổi ngươi đi."
"Thần tuân lệnh!" Chu Diễm không dám hỏi công chúa dự định tìm "người thích hợp" từ đâu và bằng cách nào.
Tiểu Cát Tường vẫy tay gọi hai bà tử có dáng vẻ thô kệch đến, bảo họ khiêng cả công chúa lẫn chiếc ghế lên xe ngựa.
Chu Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nghe thấy công chúa đang ngồi trên xe thấp giọng lẩm bẩm:
"Phụ hoàng nhìn nữ nhân thì chẳng ra sao, nhưng chọn nam nhân lại thật chuẩn…"
Chu Diễm nghe vậy toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau hai bước, không muốn nghe tiếp những lời động trời của công chúa.
Hắn dõi mắt nhìn theo xe ngựa của công chúa, dưới sự vây quanh của hơn mười bà tử, từ từ rời khỏi phủ. Đến khi cánh cổng lớn khép lại, hắn mới thật sự thả lỏng, phát hiện áo trong của mình đã ướt sũng.
Nhưng ngay sau đó, đám nô bộc và thị vệ vừa trốn trong bóng tối hóng chuyện lại lập tức rì rầm bàn tán.
"Không ngờ lời đồn về công chúa và Ngu đại nhân lại là thật?"
"Còn lời đồn gì nữa? Khi nãy công chúa đã đích thân thừa nhận rồi mà!"
"Chậc chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Một vị đại nhân cao cao tại thượng, tính cách lạnh lùng như Ngu đại nhân, vậy mà thật sự từng là… tình nhân của công chúa!"
"Nếu vậy thì lời đồn kia chắc chắn cũng là thật rồi!"
"Ngươi nói đến tin đồn Ngu đại nhân bị công chúa… khụ khụ, khiến thân thể bị thương, nên mới không thành thân cho đến giờ?"
"Còn một tin đồn khác nữa cơ! Nói rằng Ngu đại nhân chưa thành thân không phải vì công chúa, mà là vì…"
Chu Diễm nghe bọn họ càng nói càng quá trớn, mí mắt không khỏi giật liên hồi.
"Câm miệng! Các ngươi không muốn sống nữa sao? Chuyện của ai cũng dám bàn tán hả?!"
Đám bà tử thấy Chu Diễm ngày thường trông như mọt sách, tính tình ôn hòa, không ngờ lại đột nhiên nổi giận, liền bị dọa cho hoảng sợ.
Chu Diễm lạnh mặt nhìn bọn họ, nói: "Nói năng xằng bậy về bậc thượng vị, theo "Đại Thánh luật" sẽ bị phạt một năm lao dịch, sáu mươi roi! Hôm nay ta niệm tình các ngươi lần đầu phạm lỗi, mở một con đường sống, mỗi người đến tiền viện chịu năm trượng, trừ bổng lộc một mùa!"
Nói xong, hắn gọi hai hộ viện đến, ra lệnh áp giải những kẻ nhiều chuyện đi chịu phạt.
Đợi đến khi đám bà tử thích hóng hớt bị lôi đi kêu khóc thảm thiết, Chu Diễm mới nặng nề thở ra một hơi, sải bước rời đi. Cũng là do hắn quá lơ là, sau khi nhậm chức ở phủ công chúa thì chỉ muốn bình yên sống qua ngày, không hề để tâm đến chuyện trong phủ. Thành ra bọn nô tài vốn đã vô phép vô tắc nay càng thêm ngông cuồng, đến mức ngay cả những lời đáng chém đầu cũng dám buông ra.
Còn lúc này, xe ngựa của Thừa Bình công chúa đã rời khỏi phủ, chậm rãi tiến về hướng hoàng cung.
Những bà tử đánh xe không phải không muốn đi nhanh, mà là bởi vì chiếc xe ngựa này chính là chiếc mà Thừa Bình công chúa đã dùng mười năm trước. Vì từng cán chết người ngay trên phố, nên trong kinh thành, bất cứ ai trên mười lăm tuổi đều nhớ rõ chiếc xe này, còn những người nhỏ hơn thì năm đó vẫn còn quá bé.
Thấy xe ngựa từ phủ công chúa đi ra, người qua đường đều đứng từ xa nhìn. Nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa, mỗi khi xe ngựa lăn bánh đến cách họ chừng năm mươi bước, đám đông lập tức tản ra nhanh chóng, tựa như nước biển rẽ đôi, trật tự mà ngay ngắn.
Mặc dù đám đông rất "giữ chừng mực", nhưng bà tử đánh xe vẫn chủ động giảm tốc độ. Mười năm trước, xe ngựa của công chúa đâm chết người, công chúa bình an vô sự nhưng gã hoạn quan cầm cương năm đó đã bị xử tử.
May mắn thay, công chúa lần này cũng không vội, không giục ngựa, chỉ thỉnh thoảng thất thần nhìn cảnh phố xá bên ngoài.
Mất gấp ba lần thời gian bình thường, xe ngựa của Thừa Bình công chúa mới đến trước cổng hoàng cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!