Giờ Thân, khi thái dương về tây, Đông Phương Bất Bại từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, thấy Dương Liễm đang đứng tựa vào tường, y đến cạnh Dương Liễm, mới phát hiện người này đang tựa vào tường ngủ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời dần chuyển đỏ, y tự tay vỗ vỗ mặt người trước mắt, tay chạm vào là cảm xúc lạnh buốt, mắt nhìn người này mặc phục không tính là mỏng, y nhíu mày, Đang ngủ?
Mở mắt thì nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt mình, trời mùa đông mà trán hắn lại toát ra mồ hôi lạnh, cường đứng dậy, mới phát giác tay Đông Phương Bất Bại đang vuốt gương mặt mình, hắn bỗng dưng mở to hai mắt, Giáo…… Giáo chủ?
Bàn tay ấm áp dời xuống, dần dần chuyển đến giửa cổ hắn, ngày thường động tác như vậy nhất định khiến hắn thấy ngứa, nhưng giờ phút này Dương Liễm lại cảm giác hô hấp mình không thông thuận là mấy.
Đông Phương Bất Bại thu tay, lạnh lùng mở miệng,
"Lần sau nếu ngươi ngủ tiếp, ta để cho ngươi nằm ngủ suốt đời." Nói xong, xoay người đi đến thư phòng.
Dương Liễm vội vàng đi theo, nhưng chỉ đi hai bước, đã thấy Đông Phương dừng chân, quay đầu nói,
"Ngươi không đi thu thập y phục, chẳng lẽ còn muốn ta cùng ngươi đi thu thập, theo ta làm gì?" Nói, liền lấy tay chỉ gian phòng cách đó không xa,
"Từ nay về sau ngươi sẽ ở đó."
Nói xong, mắt cũng không nhìn Dương Liễm chưa hồi phục *** thần, Đông Phương đầu cũng không quay lại bỏ đi.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm sờ sờ cái mũi, nhận mệnh bước ra tiểu viện, đi đến chỗ ở của mình, vốn y có một tiểu viện riêng, hiện tại lại rốt cuộc ở chung với Đông Phương Bất Bại, cái này có tính là xuống cấp không?
Đến tiểu viện của mình, gọi Thương Cầm cùng Bích Nguyệt ngày thường hầu hạ hắn đơn giản thu thập y phục, xong hắn dẫn hai tỳ nữ Đông Phương Bất Bại ban cho mang theo bao phục đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.
Thương Cầm cùng Bích Nguyệt biết Dương Liên Đình phải chuyển đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, sắc mặt đều hoảng loạn, hai năm qua các nàng đã hiểu rõ tính nết Dương Liên Đình, biết hắn không thích khó xử nữ tử, mà hai người bọn họ vì hầu hạ Dương Liên Đình mà cũng có chút địa vị trong giáo, hôm nay đến tiểu viện của giáo chủ, chuyện phải chú ý sẽ rất nhiều, hơn nữa giáo chủ tính tình cũng không dễ sống chung, nếu chọc giận giáo chủ, các nàng còn mệnh để sống không?
Dương Liễm đồ dùng không quá nhiều, nên chưa tới một canh giờ, mọi thứ đều thu thập xong.
Hai người mang bao phục đi theo sau Dương Liên Đình, cúi đầu không dám nói thêm gì, Dương Liên Đình ngày thường mặc dù đối các nàng rộng rãi, nhưng cũng không thích kẻ lắm mồm, các nàng không có võ nghệ, tự nhiên biết rõ phải làm sao mới có thể bảo mệnh.
Dương Liễm mang theo hai người đi vào tiểu viện, thấy Lục La đang đứng trước cửu phòng, mặt mang ý cười nói,Lục La cô nương.
"Dương tổng quản, ta vừa nghe nói ngươi sẽ chuyển đến tiểu viện, cho nên đến giúp đỡ, hai vị cô nương kia ngày thường hầu hạ ngươi?"
Lục La nhìn hai người sau lưng Dương Liễm, đẩy cửa ra,
"Giường chiếu cùng bài trí trong phòng ta đã cho người chuẩn bị, ngươi chỉ cần sắp xếp y phục là được rồi."
Làm phiền, Dương Liễm nhìnThương Cầm cùng Bích Nguyệt sau lưng, ý bảo hai người đi vào sắp xếp, sau mới mở miệng,
"Hai vị cô nương kia ta nhờ Lục La cô nương an bài chỗ ở giúp."
Lục La nhìn cũng không nhìn hai người nọ, cười mở miệng nói,
"Dương tổng quản đối với ta khách khí làm gì, hai vị cô nương kia là người bên cạnh ngươi, Lục La nào dám chậm trễ."
Hai người còn nói vài câu khách khí, Lục La nhìn sắc trời,
"Dương tổng quản, giáo chủ bảo ngươi thu thập xong thì giờ Dậu đến thư phòng."
Giờ đây Lục La thập phần tin tưởng Dương Liên Đình được giáo chủ để mắt, đối hắn khách khí, đối đãi hai nha đầu bên cạnh hắn cũng hơn hai phần ôn hòa.
"Đa tạ Lục La cô nương chuyển cáo, Dương mỗ đi," Dương Liễm dù hiểu được một phần tính cách Đông Phương Bất Bại, nhưng lại nhìn không thấu tâm tư Đông Phương Bất Bại, cho nên khi đối mặt Đông Phương Bất Bại, cũng luôn chú ý rất nhiều, dù sao hắn hiện tại sinh hoạt tại thế giới này, mà không phải đang xem một bộ phim không quan hệ tới mình, huống chi người nọ là nhân vật mình thích, hắn sao có thể không dốc toàn lực đối xử tốt với y.
Lục La thấy Dương Liên Đình vội vàng rời đi, quay đầu nhìn Thương Cầm cùng Bích Nguyệt đang bận rộn trong phòng, đi vào, nhìn sơ qua bố trí trong phòng, lại nhìn nhìn nội thất, bài trí trong phòng đều là vô cùng tốt, nàng mở miệng nói,
"Nhị vị cô nương, đây không phải là tiểu viện của Dương tổng quản, hiện tại ta sẽ nói vài quy củ trong này cho các người."
Nàng mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng tươi tốt, nàng hít một hơi nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!