"Sao vậy, ngươi không muốn?" Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm thần sắc tựa hồ không quá tự nhiên, nhíu mày,
"Bảo ngươi dọn đến tiểu viện của bổn tọa, là ủy khuất ngươi?"
Vừa nghe lời này, đủ biết giáo chủ mất hứng, Dương Liễm vội nói,
"Thuộc hạ chỉ là cảm thấy thập phần vui sướng khi được ở gần giáo chủ như vậy, ở trước mặt giáo chủ thất thố, thuộc hạ biết tội."
Ân, Đông Phương Bất Bại nghe lời này, thần sắc hòa hoãn lại, lười biếng đổi tư thế ngồi,
"Buổi chiều bảo hạ nhân chỗ ngươi dọn đồ qua đây."
Vâng, Dương Liễm thập phần nhận mệnh, không dám nói lại nửa câu, chẳng lẽ hắn dám nói không trước mặt Đông Phương giáo chủ cường đại?
Hắn vuốt tóc trong tay mình, đã gần khô hết, không tiếp tục lau, sợ ảnh hưởng đến chất tóc, ngã chút phát du [ở hiện đại chúng ta gọi nó là dầu xả] vào tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nọ, làm một bảo dưỡng đơn giản.
Phát du hương vị rất dịu, xem ra hẳn là từ cam lộ của thực vật nào đó chế thành, Dương Liễm không có nghiên cứu mấy chuyện này, chỉ làm theo thói quen ở đây.
"Ngươi cũng từng lau tóc giúp nữ nhân kia?"
Đông Phương mở mắt, đôi mắt nhìn vào tấm gương đồng phủ một tầng hơi nước, tựa hồ ngay cả diện mục của y cũng mơ hồ theo.
Dương Liễm ngẩn người mới hiểu Đông Phương Bất Bại nói cái gì, tới đây đã hai năm, hắn cơ hồ sắp quên hết những chuyện của kiếp trước, bởi vì không cha không mẹ, bằng hữu tuy quan hệ không đến nỗi tệ, nhưng còn chưa đến tình trạng sinh tử không rời, hắn lúc này mới phát giác đã thật lâu hắn chưa hồi tưởng lại quá khứ.
Có lẽ, trong thiên tính của hắn, có một phần là lãnh đạm.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm chưa đáp lời, thần sắc cũng dần lạnh hơn.
Sau một lúc, Dương Liễm buông tóc Đông Phương Bất Bại ra, rửa sạch tay trong chậu đồng kế bên, lau khô tay, ẩn trong nụ cười là một ít chua sót,
"Nàng là một nữ tử rất cường thế, căn bản không cần ta giúp nàng lau tóc."
"Nữ nhân không hảo hảo giúp chồng dạy con, mạnh như vậy thế làm gì?!" Thanh âm Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói,
"Nam nhân khác đều thích nữ nhân dịu dàng như nước, sao ngươi lại yêu một nữ nhân đánh đá, thật là kỳ quái." Y hừ một tiếng, hiển nhiên đối Dương Liễm ánh mắt rất không vừa ý.
Dương Liễm biết quan niệm về nam nữ ở hiện tại khác biệt rất lớn với cuộc sống trước kia của mình, thật cũng không phản bác lời Đông Phương Bất Bại, huống chi bảy vị phu nhân của Đông Phương Bất Bại tuy cũng có người biết võ nghệ, nhưng vẫn dịu dàng hiền thục, Đông Phương Bất Bại mang suy nghĩ ấy cũng chẳng tính kỳ quái.
Đông Phương thấy Dương Liễm không phản bác, tâm tình cũng xấu đi, cau mày nói,
"Ngươi giúp bổn tọa vấn tóc lên."
Dương Liễm do dự nói,
"Giáo chủ, ngươi hiện tại tóc vẫn chưa khô……" Một câu chưa nói hết, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại mặt không biến sắc, nhưng mái tóc phút chốc đã khô ráo, biến hóa như vậy làm Dương Liễm ngậm miệng.
Nếu như nơi hắn sống trước kia có nội công lợi hại đến thế này, vậy thì cần máy sấy tóc làm gì? Bất quá, vị giáo chủ đại nhân này đã có nội lực, hắn vừa rồi cẩn thận lau tóc như thế làm chi?!
Vấn tóc cho Đông Phương Bất Bại xong, Dương Liễm lại cùng Đông Phương Bất Bại đến thư phòng trong tiểu viện, hắn vào cửa thì đã thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương đang đợi trong phòng.
Hai người hiển nhiên cũng không nghĩ đến Dương Liễm sẽ đi chung với Đông Phương Bất Bại, cả hai sững sờ một lát rồi mới hướng Đông Phương Bất Bại hành lễ.
Đông Phương Bất Bại ngồi xuống ghế, mới mở miệng hỏi,
"Hai năm bổn tọa không ở trong giáo, trong giáo có đại sự, có kẻ nào không an phận không?"
Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương trao đổi một ánh mắt, Tang Tam Nương mới nói,
"Trong giáo hết thảy sự vụ đều tốt, chỉ là trước đó vài ngày Thánh cô muốn rời khỏi giáo, thuộc hạ vì giáo chủ không ở, nên không dám tự tiện làm chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!