Chương 68: Phiên ngoại chi đông phương bất bại [nhất]

Đông Phương Bất Bại vốn không gọi Đông Phương Bất Bại, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện hắc ám trong chốn giang hồ, y đã sớm quên tên thưở nhỏ của mình.

Khi thấy được nỗi tịch mịch của kẻ đứng trên cao, y ngẫu nhiên nghĩ, nếu bọn ngụy quân tử của danh môn chánh phái kia không giết phụ mẫu y, y có thể vẫn là một tiểu nhân vật không có chút tiếng tăm nào.

Đợi khi mọi thứ đã chấm dứt, khi y thật sự ngồi lên vị trí giáo chủ, được mọi người quỳ lạy hành lễ, đột nhiên cảm thấy, hết thảy mọi thứ bất quá là chỉ là như vậy.

Y nhốt Nhậm Ngã Hành dưới đáy Tây hồ, kẻ từng là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo ấy, tuy cả người chật vật, nhưng phong thái vẫn không chút suy giảm.

"Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự luyện môn võ công kia, ha ha," Nhậm Ngã Hành ngửa mặt lên trời cười dài,

"Ngươi cho dù thắng ta, lại có ý nghĩa gì chứ?"

Y chỉ cười lạnh,

"Có ý nghĩa hay không tự bổn tọa biết, nhưng ngươi chỉ có thể dưới đáy Tây hồ này vĩnh không thấy mặt trời, ngươi ngày xưa luôn đề phòng ta. Từ nay về sau, ngươi không bao giờ còn cần đề phòng bất cứ ai nữa, ta chắc những ngày đó sẽ rất có ý tứ."

Y cũng không cảm thấy được những gì mình làm có gì sai trái, kẻ cười được đến cuối cùng chính là người thắng, Nhậm Ngã Hành đã bại dưới tay y, thì phải thừa nhận hậu quả này.

Đồng Bách Hùng nói muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng y lại thấy, giữ Nhậm Ngã Hành lại cũng tốt, ít nhất không thể khiến y ngay cả một đối thủ trong chốn võ lâm cũng không có, giữ lại một kẻ luôn nhòm ngó vị trí này của mình, cũng làm y thấy không quá nhàm chán.

Trong giáo, những trưởng lão ủng hộ Nhậm Ngã Hành lần lượt bị y tìm lý do trừ bỏ, trong mấy tháng trở thành giáo chủ này, trong giáo đã sớm bị y tẩy sạch một lần, rồi sau đó lại cho mỗi người ăn Tam thi não thần đan, những người đó sợ chết làm sao còn dám nói ra những lời phản đối.

Nửa năm trôi qua, mọi chuyện trong giáo cũng tương đối ổn định, từng ngày trôi qua y lại càng thêm chán nản, đành phải chuẩn bị đi bế quan chân chính luyện thành tuyệt thế thần công.

Hầu hạ trong viện y cũng không có quá nhiều người, sau khi trở thành giáo chủ, sáng sớm hầu hạ y chính là một nam nhân tên Dương Liên Đình.

Y không cho bất kỳ ai lại gần y khi đang ngủ, cùng lắm là cho người giúp y khoác áo, buộc tóc, mà mấy việc này y đều giao cho một nam nhân nhát như chuột làm. 

Nam nhân tên Dương Liên Đình này không có bề ngoài quá xuất chúng, đầu óc tuy có chút khôn khéo, nhưng khuyết thiếu kiến thức, để hắn làm tổng quản cũng chỉ là miễn cường.

Hôm đó Dương Liên Đình ngày xưa luôn sớm đợi bên ngoài không xuất hiện, y trào phúng suy nghĩ, nam nhân này thật cho rằng y để hắn cận thân hầu hạ, thì hắn cũng có thể trở thành một nhân vật sao?

Mãi đến khi Dương Liên Đình xuất hiện ở cửa, y lại cảm thấy người này hôm nay có chút bất đồng, tuy rằng gương mặt cũng luôn cười như ngày xưa, nhưng nụ cười này lại thiếu vài phần nịnh nọt.

Đến lúc Dương Liên Đình tới gần, y mới xác định, người này không phải người khác giả mạo. Nhưng điều làm y khó hiểu chính là Dương Liên Đình vì sao lại buộc một kiểu tóc khác hẳn mấy hôm trước cho mình, hơn nữa còn khoát thêm cho y một kiện ngoại bào, thậm chí còn giúp y mang hài.

Tùy Dương Liên Đình làm ra những hành động bất đồng ngày xưa, thậm chí tùy hắn vì mình phân thức ăn, dùng xong điểm tâm, hắn đột nhiên cảm thấy, Dương Liên Đình này có lẽ cũng không vô dụng như những gì y nghĩ, ít nhất nhất cử nhất động của hắn mang theo một loại phong tư riêng của mình.

Chưa từng có người nào quan tâm y muốn ăn cái gì, ăn nhiều ít, người bên cạnh chỉ biết nghe theo lệnh y, sau đó như rối gỗ mà hành động. Y không rõ vì sao Dương Liên Đình phải mạo hiểm bị mình trách phạt mà muốn mình ăn thêm một ít cơm.

Nghe nam nhân nói dùng nhiểu điểm tâm thân thể mới khỏe mạnh, y lại có một lỗi giác khó hiểu, có lẽ trong mắt người này, y không khác người thường là bao.

Tuy rằng không thích nam nhân tự chủ trương, nhưng niệm lời hắn âu cũng là xuất phát từ hảo ý, cho nên vẫn dùng thêm một chén cháo, đồng thời cũng cố ý bỏ qua tâm tình khá tốt cùa mình.

Giữa trưa hôm đó, Tang Đồng hai người đến tìm y, bị nam nhân cản lại, nghe nam nhân nói mình xử lý sự vụ bận rộn, cho nên cần để mình nghỉ ngơi nhiều hơn, y lại thấy, trong mắt nam nhân đó hình như y chỉ là một người bình thường vô dụng.

Kỳ thật đừng nói là một giấc ngủ trưa, cho dù là liên tiếp mấy ngày không ngủ, với y mà nói, cũng chẳng sao cả.

Có cái gọi là chân nhân bất lộ tướng, sau đó trong lúc thương lượng sự vụ trong giáo, y thật không ngờ nam nhân bình thường mình luôn chướng mắt thế nhưng lại nói ra chuyện nghỉ ngơi lại sức như vậy, đây vốn là tính toán của y, y chuẩn bị đi bế quan luyện công, trong giáo không có người làm chủ, nghỉ ngơi lại sức liền trở nên trọng yếu.

Những ngày kế tiếp, mỗi buổi sớm nam nhân đều phá lệ coi trọng bữa sáng, thường xuyên biến đổi các món ăn cho phòng bếp chuẩn bị, y dần phát hiện nam nhân là một người rất cẩn thận, ngay cả đặt một ngọn nến, cũng phải suy nghĩ xem vị trí nào an toàn mà cung cấp đầy đủ ánh sáng nhất, sự vụ trong giáo hắn cũng xử lý rất khá, chỉ trong một thời gian ngắn mà như biến thành người khác, hay là y chưa từng chân chính chú ý người này, cho nên y đã xem nhẹ hắn.

Người thường thường ôn nhu, bên trong lỳ thật rất đạm mạc, y nhìn nam nhân luôn lộ ra biểu tình tươi cười, nhưng khi nhìn thấy y bẻ gãy cổ một tiểu tư thần sắc cũng không chút biến hóa, thì y đã biết, nam nhân này kỳ thật không ôn hòa như bề ngoài của mình.

Có lẽ là bởi vì mỗi ngày thật sự quá không thú vị, y ngày càng chú ý đến nam nhân nọ, nhìn nam nhân ôn nhu vì mình mặc y phục, buộc tóc, mang hài, phân thức ăn, y dần ngầm đồng ý nam nhân không cần mỗi ngày sáng chờ ở ngoài cửa, mà trực tiếp vào phòng mình.

Đại khái là thấy nam nhân này khá hiểu tiến thối, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cho nên y mới yên tâm như vậy chăng?

Mỗi ngày ở chung, đổi lấy chính là một loại ăn ý chỉ thuộc về hai người họ, y nhìn nam nhân đối nữ nhân khác khách khí lại xa cách, nhưng lại thấy, đó là chuyện nên làm, nếu là người ở bên cạnh mình, thì vốn nên đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!