Đông Phương Bất Bại bế quan luyện công, những người trong giáo vẫn an phận thủ thường, không có ai dám đi gây chuyện, phần lớn chuyện trong giáo vẫn là do Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng xử lý, Dương Liễm không xen vào quá nhiều, có ý kiến gì cũng là dùng giọng điệu thương nghị nói cho hai người ấy nghe, hai người nếu là đồng ý thì tốt, nếu phản đối thì thôi.
Hành động này khiến Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng thập phần thưởng thức, rất nhiều chuyện ngược lại trưng cầu ý Dương Liễm, xuất hiện kết quả như thế làm Dương Liễm thật sự thấy ngoài ý muốn.
Nghĩ đến những giáo chúng ngoan ngoãn nghe lời kia, Dương Liễm bắt đầu tự hỏi một vấn đề trầm trọng nghiêm túc, chủ nhân thân thể này hẳn không ăn cái
"Tam thi não thần đan" gì đó nhỉ?
Bởi vì trí nhớ lưu lại không hoàn toàn, hắn cũng không dám khẳng định mình có ăn không, bất quá một tháng này, hắn không ăn giải dược gì, hẳn là hắn không bị phục loại độc đó.
Nghĩ lại cũng đúng, địa vị trong giáo của hắn không tính cao, mà tam thi não thần đan cũng không phải viên con nhộng chữa cúm của kiếp trước, mà có thể tùy tiện phân phát, ăn tam thi não thần đan phần lớn đều là trưởng lão còn có tất cả Đường chủ cùng Hương chủ trong giáo, mà ngay cả Đồng Bách Hùng cũng không ngoại lệ, vậy ra hắn nên cảm tạ Dương Liên Đình trước đây quá thiếu tiền đồ sao?
Hắn tuy không tham dự nhiều đại sự trong giáo, nhưng hoa hoa thảo thảo củi gạo dầu muối mấy việc nhỏ này trong giáo vẫn phải quan tâm, chỉ là đến mỗi bữa cơm sẽ thấy thiếu thiếu, chẳng lẽ hầu hạ người khác cũng có thể trở thành thói quen?
Sau khi ăn xong nhàm chán, Dương Liễm liền xuất môn đi dạo, vừa đi không xa, đã thấy Hướng Vấn Thiên đang đi đến một đình nghỉ mát, mà người ngồi trong đình là Nhậm Doanh Doanh, hắn nhất thời tâm động, bước lên trước mỉm cười mở miệng,
"Hướng tả sử, đi vội vàng như vậy là có chuyện gì quan trọng cần làm sao?"
Hướng Vấn Thiên không ngờ sau giờ ăn trưa đi ra ngoài cũng có thể gặp được Dương Liên Đình, gã nao nao, lập tức chắp tay cười nói,
"Hóa ra là Dương tổng quản, tại hạ dùng cơm trưa xong vô sự, liền đi chung quanh một lat, Dương tổng quản đây là muốn đi đâu?"
Dương Liễm thấy gã không đề cập tới chuyện gì, ngược lại nói là đi ra tản bộ, thấy minh bạch vài phần, cũng ôm quyền lại,
"Nguyên lai Hướng tả sử cùng tại hạ giống nhau, không bằng chúng ta đi cùng nhau vậy."
"Đã như thế, tại hạ từ chối thì bất kính."
Hướng Vấn Thiên giả một bộ như lơ đãng nhìn về phía đình nghỉ mát nơi Nhậm Doanh Doanh đang ngồi,
"Di, đây chính là Thánh cô, Dương tổng quản chúng ta có nên đến chỗ Thánh cô chào hỏi không?"
Dương Liễm chậm rãi cười,
"Hai người chúng ta đã là Đại lão gia, cạnh Thánh cô lúc này lại không có tỳ nữ hầu hạ, chúng ta tốt nhất không nên đi quấy rầy sự thanh tĩnh của Thánh cô." Trong lòng hừ lạnh, nam nữ khác biệt, ta không tin ngươi còn có thể kiên trì đi chào.
Hướng Vấn Thiên thấy Dương Liễm mỉm cười nhìn mình, trong lòng bất an, hơi cuối đầu nói,
"Dương tổng quản nói rất đúng, ngược lại là tại hạ lo lắng không chu toàn."
Nếu là thằng nhãi này thật sự phát giác được gì, nhất định phải nghĩ cách trừ khử hắn.
"Hướng tả sử bất quá là tôn kính Thánh cô thôi mà," Dương Liễm cười làm một tư thế thỉnh,Thỉnh.
Hướng Vấn Thiên liếc nhìn Dương Liễm, cuối cùng hai người chối qua chối lại, đành phải sóng vai hành tẩu. Người trong giang hồ, sóng vai đi với nhau ngoại trừ là hảo hữu, còn có một nguyên nhân khác chính là không tín nhiệm nhau, không ai nguyện ý giao phía sau cho một kẻ mình không tín nhiệm.
Kỳ thật bên trong Nhật Nguyệt Thần giáo thật sự không có phong cảnh gì đẹp đẽ cả, những lầu các tràn ngập cổ phong sau khi xem quen cũng sẽ sinh ra nhàm chán, phía vách Hắc Mộc Nhai cũng có vài phong cảnh, nhưng Dương Liễm sợ Hướng Vấn Thiên một chưởng đánh mình xuống núi, mà hắn lại không có can đảm đi thử định luật
"người xuyên việt rơi xuống núi không chết".
Khi lần thứ hai đi qua cùng một cảnh tượng, Dương Liễm mở miệng nói,
"May mà hôm nay vô sự, Hướng tả sử có thể nể mặt mà đến tiểu viện của tại hạ uống trà nói chuyện phiếm hay chăng."
Trên mặt lộ ra tiếu dung muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
"Dương Liên Đình, thằng nhãi ngươi nguyên lai ở đây, ta vừa đi đến tiểu viện tìm ngươi a." Nói chuyện mà thanh âm to thế này ngoại trừ Đồng Bách Hùng căn bản không cần nghĩ tới người thứ hai.
Dương Liễm cười nhìn người tới,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!