"Không ngờ ngươi còn sống."
Từng là một thiếu nữ mười lăm tuổi mà bây giờ đã đàm hôn luận giá [bàn chuyện gả chồng lấy vợ], một thân váy dài màu thủy lam mặc trên người nàng phá lệ xinh đẹp, nhưng trong mắt nàng lại mang theo một ít muộn phiền.
Dương Liễm cười cười,
"Đa tạ Vương tiểu thư quan tâm, Dương mỗ may mắn còn giữ mệnh để có thể đi theo giáo chủ, quả thật là chuyện may mắn." Không ngờ đến đi dạo cũng gặp được Vương Tử, được nàng mời đến lương đình không quá tĩnh lặng này, nhìn hai tỳ nữ phía sau nàng, Dương Liễm mới an tâm.
Dù sao cũng là cô nam quả nữ, bất luận người khác truyền như thế nào, nếu để Đông Phương hiểu lầm thương tâm, vậy không đáng giá.
Vương Tử cười có chút chua xót,
"Tựa hồ tâm tư của ngươi luôn vây quanh giáo chủ." Nàng nhớ đến mình lúc trước là như thế nào mà bị một thân bạch y của người nọ hấp dẫn, sau đó trộm yêu say đắm hắn, nhưng cũng cẩn thận nghĩ lại, mới phát hiện người này làm bất cứ chuyện gì, cơ hồ đều là vì giáo chủ.
Nàng từng thấy hắn mang tiếu ý trồng hoa cỏ, cuối cùng lại thấy hắn mang những chậu hoa xinh đẹp đặt vào phòng giáo chủ.
Từng thấy hắn cùng các vị trưởng lão trong giáo giao hảo, nàng nghĩ người nọ là vì quyền thế của mình, nhưng sau khi hắn rơi xuống núi, nghe phụ thân nhắc đến một chuyện, nàng mới chậm rãi nhận ra, hắn có lẽ không phải vì bản thân, mà là vì không muốn tìm thêm phiền toái cho giáo chủ.
Người này ôn nhuận như ngọc, tính tình hoà ái, cười lên cho người ta một cảm giác ôn nhu, nhưng những thứ này không phải là vì bất cứ ai khác, mà là vì giáo chủ. Có lẽ là vì có giáo chủ, mới có một Dương Liễm như vậy.
Bên ngoài mọi người nói giáo chủ sủng tín hắn, nhưng họ lại không hề biết những chuyện người này làm cho giáo chủ, những kẻ đàm luận đó, có ai nguyện ý vì giáo chủ làm nhiều như vậy?
Nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt, nàng đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày, người này có nữ tử âu yếm, phải chăng cũng sẽ đối xử với nàng như với giáo chủ?
Dương Liễm không ngại Vương Tử nói vậy, chỉ cười nói,
"Giáo chủ đáng giá để ta làm hết thảy." Trong thế giới này, trừ bỏ Đông Phương, còn ai có thể làm hắn vướng bận?
"Vài năm không gặp, bộ dáng ngươi tựa hồ không hề thay đổi," Vương Tử giấu đi chua xót nơi khóe mắt, không nhìn Dương Liễm nữa, mà là nhìn một đóa hoa nở rộ ngoài đình,
"Thế nhưng ta lại phải xuất giá."
Nàng cùng người này, còn chưa có bắt đầu, mà đã phải kết thúc.
"Trần Hương chủ là một nam tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn," Dương Liễm nhớ đến vị hôn phu của Vương Tử, dung mạo cũng coi như thượng thừa, tuổi còn trẻ đã là Hương chủ, ngày sau sẽ rất có tương lai,
"Ngươi đi theo hắn, sẽ không chịu khổ."
Có lẽ thế, Vương Tử uống một ngụm trà, chỉ thấy nước trà này chua xót vô cùng, khẽ nhíu mày,
"Không biết Dương tổng quản mấy năm nay đã tìm được người mình chân ái chưa?"
Có lẽ không có, nàng sẽ thấy càng thêm cam tâm, ít nhất không ai chiếm được tâm của người này.
Có. Rõ ràng là một thanh âm ôn nhu, lại làm nàng thấy lạnh lùng.
Vậy sao? Vương Tử miễn cưỡng cười, sắc mặt có chút tái nhợt, bàn tay đang cầm chén trà cũng run lên,
"Không biết người Dương tổng quản chân ái là người thế nào?"
"Y dung mạo đều không phải tuyệt sắc, nhưng trong mắt ta đã không ai có thể sánh với y," Dương Liễm mỉm cười, trong mắt mang chút lo lắng,
"Y có thể làm được y phục cực kì *** xảo, có đôi khi cũng cáu kỉnh, nhưng dù vậy lại không nỡ tổn thương ta nửa phần, võ công cao cường, tựa hồ là không gì y làm không được, nếu so sánh ta với y, quả thật ta kém rất xa."
Vương Tử đặt chén trà xuống, giấu đi bàn tay run rẩy của mình,
"Nguyên lai là một nữ tử vượt trội như thế, hay là Dương tổng quản ngươi quá mức khiêm tốn."
Nàng không tin thế gian thực sự có một nữ tử như vậy, nhưng nàng lại tin tưởng tình nhân trong mắt xuất Tây Thi, cho dù có nữ tử vĩ đại hơn xuất hiện trước mặt hắn, chỉ sợ trong mắt hắn, vẫn chỉ có người hắn chân ái là hoàn mỹ nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!