Chương 25: Tuyết mùa đông

Không qua mấy ngày, trên giang hồ liền truyền ra tin tức tiêu sư Phúc Uy tiêu cục bị giết, lại có đồn đãi nói, tiêu sư Phúc Uy tiêu cục hành tẩu bên ngoài, đối môn phái nhỏ vô lễ, cũng có rất nhiều người nói Phúc Uy tiêu cục làm việc bừa bãi cực kỳ, hoàn toàn không đem tiểu môn tiểu phái đặt trong mắt.

Lời đồn đãi càng truyền càng ác liệt, có người nói Phúc Uy tiêu cục đắc tội với nhiều người lắm, cho nên bị giết. Cũng có người nói, Phúc Uy tiêu cục cùng việc này hoàn toàn không quan hệ, chỉ là bị người khác lợi dụng.

Càng có người đồn đãi, này hết thảy đều là âm mưu của ma giáo, mà ngươi của Phúc Uy tiêu cục cũng là người trong ma giáo động thủ giết.

Đông Phương Bất Bại nhìn báo cáo trong tay, hừ lạnh nói,

"Những người này thật dùng hảo mưu kế, đem Thần giáo ta thành kẻ chết thay." Dưới tay dùng sức một cái, trang giấy toàn bộ hóa thành mảnh nhỏ, rơi xuống đất.

Đệ tử quỳ trên mặt đất run rẩy, hiển nhiên bị Đông Phương Bất Bại tức giận dọa sợ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.

"Thôi, ngươi đi xuống đi," Đông Phương đứng lên, đi đến ánh nến cháy lách tách, sắc mặt trầm xuống, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này đó, thực xem Thần giáo của y không có ai, yếu đuối dễ bắt nạt sao?

Cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió vi vu, Đông Phương mới gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu mình, tùy ý một mái tóc dài thả tung phía sau.

Nằm ở lòng bàn tay chính là một trâm gài tóc bạch ngọc bình thường, bất quá là thủ công *** xảo chút, y không khỏi nhớ tới mấy ngày trước biểu tình của người nọ khi trở lại giáo ngày thứ hai đã dùng trâm gài tóc này thay thế ngọc quan y ngày thường dùng.

Nghĩ vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười, xoay người tới trên giường ngủ, trâm gài tóc này cũng đặt dưới gối mình.

Sáng sớm Dương Liễm rời giường, mặc y phục xuất môn nhìn thấy là thiên địa một mảnh trắng noãn, nhất thời cười loanmắt, bởi vì nơi kiếp trước sống ít khi tuyết rơi, cho nên tới nơi này rồi, nhìn thấy tuyết rơi luôn dẫn theo chút tâm tình vui thích.

Nắm thật chặt áo choàng trên người, rụtcổ bước nhanh về phòng Đông Phương, đi tới cửa liền nhìn thấy mấy thị nữ tiểu tư bưng chậu rửa mặt cùng vật dụng, nhìn thấy hắn đến, đều hành lễ, Dương Liễm nhìn mặt đất tuyết thật dày,

"Đã nhiều ngày trời lạnh, các ngươi không cần sáng sớm chờ ở bên ngoài, ngày sau tới canh giờ này lại đến hầu hạ là được."

Tiểu tư cùng nha hoàn vừa nghe, có thể ít chịu vài phần lạnh, cảm thấy tự nhiên mừng rỡ, cũng biết nếu là Dương tổng quản đã mở miệng, giáo chủ tự nhiên là sẽ không trách cứ bọn họ, vội một phen nói lời cảm tạ.

Dương Liễm đẩy cửa ra, sợ gió lạnh tiến vào, vội đóng cửa lại dùng sức thổi lên tay mình, xác định bàn tay không lạnh nữa mới vào phòng trong, vén sa trướng,

"Đông Phương, nên dậy đi."

Đông Phương Bất Bại mở to mắt, nhìn thấy Dương Liễm đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi dậy, Giờ nào?

"Ước chừng là giờ Thìn, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Dương Liễm xoay người chỉnh tóc trên trán Đông Phương, lấy y phục khoác lên người Đông Phương mới để y xuống giường.

Đông Phương mặc y phục hắn cẩn thận trông coi,

"Cũng được, hôm nay tựa hồ so với mấy ngày trước thức dậy trễ chút." Kỳ thật từ lúc Dương Liễm vào phòng y đã tỉnh, nhưng y lại thích thanh âm người này ôn hòa kêu y rời giường, loại thói quen nhỏ này, không thay đổi hẳn là cũng không có việc gì đi. [Gin: này có tính là Đông Phương mĩ nhơn làm nũng hem?:">]

Mặc y phục xong, Đông Phương ngồi trên ghế trải nhuyễn ***, nhìn Dương Liễm thành thạo làm hết thảy cho mình, cảm thấy tràn đầy lo lắng.

Dương Liễm tuy rằng thái độ làm người khiêm tốn, nhưng là trong khung cũng có ngạo khí của bản thân, nhưng người này vì y làmviệc của tiểu tư tỳ nữ, hơn nữa không có một câu oán hận, tình nghĩa hắn đối y, ngay cả tình nam tử đối nữ tử thế gian này cũng là không theo kịp.

Vuốt nhuyễn *** dưới thân, cũng là người này gọi người làm gấp cho. Bản thân nội công hộ thể, ngoại hàn căn bản không thể nhập thể, cơ mà nhìn thấy bộ dáng người nọ thân thiết, y nói thế nào cũng không ra những lời này. Cho dù là quan tâm không có ý nghĩa, kia cũng là thiệt tình.

Những người khác làm sao vì hắn tốn nhiều tâm tư như vậy?

Dọn giường, phát hiện trâm gài tóc đặt dưới gối, Dương Liễm cười cười, cầm trâm gài tóc trong tay, đi đến phía sau Đông Phương, buộc tóc cho y, lại dùng trâm gài tóc cố định, mới ôm thắt lưng Đông Phương khẽ cười nói,

"Vô luận cái gì, đặt trên người Đông Phương luôn dễ nhìn nhất."

Đông Phương bật cười, người này sợ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thế gian này tốt đẹp chính là nữ tử đi, sao tới trong miệng người này rồi, y ngược lại thành thiên hạ vô song.

Cầm bàn tay cài trước ngực mình, y cười cười,

"Lời này là thật sao?"

"Ân, không ai có thể so được với ngươi," Dương Liễm nghĩ đến nha hoàn tiểu tư còn ở ngoài cửa, trộm hôn trên mặt Đông Phương một cái, mới buông Đông Phương ra, xoay người đi mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!