Chương 24: Mưu kế cùng phúc khí

Đại hán ngã xuống, làm cho không khí khách *** trở nên thập phần quái dị, không biết võ công thì sợ tới mức ném tiền cơm bỏ chạy, biết võ công cũng không muốn nhảy vào hồ nước đục này, một bộ phận nắm vũ khí trong tay bất động thanh sắc đề phòng, mà một bộ phận khác đã thừa dịp loạn ào ra khỏi khách ***.

Dương Liễm nhìn kẻ té trên mặt đất, hung ác lướt qua, một kiếm xẹt qua cổ đại hán, thối lui đến một bên mới phát giác lòng bàn tay mình đã muốn thấm xuất ra mồ hôi, mà tay nắm kiếm lại hơi hơi phát run, nhưng khi nhìn thấy có người từ sau lưng tập kích Đông Phương, hắn vẫn không chút do dự dùng kiếm xuyên tâm người này.

Hắn biết Đông Phương nhất định có thể phát hiện người phía sau, nhưng hắn không thể cứ như vậy nhìn người này xông lên.

Nếu đã trở thành người bên cạnh Đông Phương, như vậy sinh cùng sinh, giếtliền cùng giết, cho dù thực sự có cái gọi là vô gian địa ngục, ngày sau hai người làm bạn cũng sẽ không tịch mịch.

Hơn mười đại hán này võ công cũng không cao cường, Đông Phương Bất Bại thậm chí không dùng tới một thành công phu liền làm cho những người này không ai có thể chạy ra khỏi khách ***. Y nhìn tiêu sư Phúc Uy tiêu cục trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Phúc Uy tiêu cục tuy rằng hiện tại từ từ suy tàn, nhưng là tốt xấu cũng có lịch sử gần trăm năm, tiêu sư ở bên ngoài hành tẩu, tối kị đắc tội với người khác, những người này muốn gây chuyện thị phi, nghĩ là dưới chân Thần giáo của y phát huy thanh danh Phúc Uy tiêu cục, chỉ là thật không ngờ gặp được y – Đông Phương Bất Bại, đánh mất mạng chó cũng không tính oan uổng.

Đã hạ gục thanh danh Phúc Uy tiêu cục, lại làm cho Thần giáo đối Phúc Uy tiêu cục bất mãn, nếu là Thần giáo xuống tay với Phúc Uy tiêu cục, cái gọi là chính đạo nhân sĩ sợ lại đối Thần giáo tiến hành thảo phạt, hảo kế một hòn đá ném hai chim.

Bất quá những người này cố ý trêu chọc Dương Liễm, không biết là trùng hợp, hay là đã nhận ra thân phận của hắn. Nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại hơi hơi chau mày, nếu là những người này thật sự nhận ra Dương Liễm, vậy chứng tỏ chính giáo đã có hiểu biết về Dương Liễm.

Quay đầu nhìn Dương Liễm có vết máu trên mặt, mũi kiếm còn đang nhỏ máu, Đông Phương đưa tay lau đi máu trên mặt hắn, trong lòng lo lắng lại trầm xuống, có y ở đây, ai có thể làm bị thương người này.

Cho đến khi Đông Phương lau đi máu trên mặt hắn, Dương Liễm mới lấy lại *** thần, hắn nhìn thi thể hoành thất thụ bát, rất nhanh thu hồi ánh mắt,

"Ta cảm thấy chuyện này không thích hợp."

Đông Phương Bất Bại nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, Nga?

Dương Liễm lấy khăn từ ống tay áo ra, lau sạch máu trên thanh kiếm, nhìn vài người vẫn còn ngồi trong đại đường, đề cao âm lượng nói,

"Người Phúc Uy tiêu cục thực đáng giận, đại gia ta giết coi như là vì dân trừ hại, bằng không coi như Cự Long bang chúng ta không có ai."

Nói xong, xoay người đối Đông Phương Bất Bại ôm quyền nói,

"Bang chủ, những người này khinh người quá đáng, thuộc hạ lập tức kêu các huynh đệ kéo bọn chúng đi uy cẩu!" Nói xong, vỗ vỗ tay, ngoài cửa tiến vào hơn mười người, đều kéo thi thể ra cửa đi.

Mấy người còn ngồi ở đại đường thấy được sự tình phát triển đều nhíu mày, Cự Long bang là cái gì, căn bản là chưa nghe nói qua, bất quá nhìn thấy công phu hồng y bang chủ thật dọa người, chẳng lẽ nói là môn phái trong chốn võ lâm gần đây vừa mới bắt đầu nổi lên?

Bọn họ nhìn thoáng qua chưởng quầy cùng tiểu nhị bị dọa đến co rúm lại ở trong góc, yên lặng cúi đầu nhìn điểm tâm trên bàn mình.

Ách...... Bánh mỳ vậy mà cũng dính hai giọt máu. Trải qua chấn chỉnh tâm lý thật mạnh xong, những người này quyết định thanh toán bạc, sau đó đứng dậy chạy lấy người. Náo nhiệt xem xong rồi cũng không muốn tự gây phiền toái.

Rất nhanh khách *** liền đóng cửa, mặc cho ai gõ cửa cũng không mở.

Dương tổng quản, Chưởng quầy không thấy nửa điểm sợ hãi, tiến lên ôm quyền nói,

"Thi thể đã toàn bộ xử lý xong rồi."

Nhìn thoáng qua hồng y nam tử vẫn không nói gì, trong lòng lão hơi hơi kinh hãi, người này võ công đúng là cao cường, không biết có phải là vị giáo chủ cao thủ ấy không.

Tốt lắm, Dương Liễm cũng không tính toán nói cho chưởng quầy thân phận của Đông Phương, chỉ nói,

"Các ngươi đi thăm dò thân phận thật của mấy đại hán này."

Ra vẻ đã có người bắt đầu dán mắt vào Phúc Uy tiêu cục, cái gọi là mang ngọc mặc tội, Phúc Uy tiêu cục có được Tịch Tà kiếm pháp rồi lại không có năng lực trông coi, cùng đứa nhỏ ba tuổi chơi kim thì có khác gì nhau?

Đông Phương Bất Bại gặp Dương Liễm làm việc có trật tự, cũng không nói thêm gì, chỉ là bưng trà một bên lên nhẹ nhấp một hơi, người Đông Phương Bất Bại yêu, cho dù không có thiên hạ võ công cao cường, kia cũng có ý nghĩ thông minh cùng trung thành, hiện tại nam nhân giống như vậy lại có bao nhiêu?

Dặn dò sự tình xong, hai người hoàn toàn không có tự giác giết người phải tránh né trong chốc lát, quang minh chính đại đi dạo trên đường lớn, thần sắc vô cùng bình thản. [Gin: Oo]

Nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo, khủng hoảng cuối cùng trong lòng Dương Liễm mới chậm rãi bị đánh tan, tuy rằng không hối hận đã động thủ, nhưng hắn chung quy không phải người từ nhỏ hành tẩu trong chốn giang hồ, động thủ giết người vẫn có hơi không đành lòng cùng hoảng hốt.

Hắn liếc mắt nhìn người đi bên cạnh mình, chính là hiểu được hoàn cảnh vị trí của mình, trong lòng cũng hiểu được thế gian này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, huống chi bản thân cũng không muốn trở thành trói buộc của Đông Phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!