Đi vào hậu viện, ngoài cửa phòng Thanh phu nhân đã có nhiều người đứng, Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy những người này thần sắc khác nhau, vẻ mặt trang nghiêm, cách Đông Phương Bất Bại trong vòng ba bước.
"Giáo chủ, thuộc hạ thất trách," Bình Nhất Chỉ đối Đông Phương Bất Bại ôm quyền nói,
"Bệnh tình của Thanh phu nhân thuộc hạ bất lực."
"Thôi, người cũng đã chết," Đông Phương Bất Bại ngăn cản Bình Nhất Chỉ làm lễ, mặt trầm như nước nhìn mấy người phụ nhân đứng trước cửa, tiến về phía trước vài bước, nhưng không vào phòng,
"Hậu sự lo xong cả chưa?"
"Vừa rồi tỷ muội bọn ta đã thay Thanh muội muội lau thân mình, đổi y phục, phu quân nhìn nàng một cái đi," Thi phu nhân lau lệ nơi khóe mắt, mặc dù không biết trong lòng nàng là buồn thật hay là giả sầu, nhưng lệ trên khóe mắt là rất chân thật.
Đông Phương Bất Bại cũng nhìn ra phía sau, thấy Dương Liễm cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, y thu hồi tầm mắt, nhấc chân vào phòng.
Những thứ màu sắc rực rỡ trong phòng đã bị dọn hết xuống, Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân trên giường vĩnh viễn đã ngủ yên, lấy túi hương trên người ra, đối hai thị nữ còn quỳ gối trong phòng nói,
"Các ngươi đều đi ra ngoài."
Dạ, tỳ nữ lau nước mắt ra cửa, ngay cả dũng khí giương mắt liếc nhìn một cái cũng không có.
Cửa chậm rãi đóng lại, trong phòng cũng không mở cửa sổ, ánh sáng phá lệ hôn ám, hôn ám đến nỗi ngay cả diện mạo nữ nhân trên giường như thế nào cũng thấy không rõ.
Xoay người đem túi hương buộc vào bên hông nữ nhân, Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng,
"Ngươi và ta nếu có thì chỉ là duyên phận vài năm nay, mà duyên cũng đã tẫn, đừng cưỡng cầu nữa. Kiếp sau tìm một nam nhân nguyện ý cả đời cả kiếp chỉ một đôi mà làm bạn đời với ngươi, so với người không đặt tâm trên người ngươi như ta đây tốt hơn nhiều."
Nói xong, cũng không nhìn lại nữ nhân, buông màn màu tuyết, ngăn hai người ở hai thế giới bất đồng.
Đi thuận lợi. Thản nhiên nỉ non trong phòng có vẻ mờ ảo vô ngân.
Dương Liễm đứng ở ngoài cửa đóng chặt, nhìn mấy người phụ nhân mặt lộ vẻ bi thương, cố gắng bảo trì trầm mặc, dù sao này mấy người phụ nhân đều là thị thiếp của Đông Phương Bất Bại, nếu nói mấy người phụ nhân là thân mật tỷ muội thật, hắn còn không bằng tin bản thân trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Cho nên, không nói lời nào mới là cách an toàn tốt nhất.
Chỉ chốc lát sau, cửa lại bị mở ra, Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra,
"Hảo hảo lo liệu hậu sự." Nói xong, cũng không nhìn mấy nữ nhân khóc bi thương, cũng không quay đầu lại bước đi.
Mọi người chỉ nghĩ Đông Phương Bất Bại trong lòng khổ sở, cũng không ai dám gọi y, đều tự lau lệ đi chuẩn bị hậu sự.
Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại, thấy y tâm tình tựa hồ không tốt, do dự nói, liền mở miệng nói,
"Giáo chủ, hậu sự Thanh phu nhân ta sẽ hảo hảo xử lý......"
"Hậu viện có quản sự rồi, còn dùng tới ngươi làm gì?" Đông Phương Bất Bại dừng cước bộ, xoay người nhìn hắn,
"Ngươi thân thể còn chưa hảo, thật không coi bản thân mình ra gì?"
Người này không quan tâm y có thích mấy vị thiếp thất kia không, lại quan tâm mấy thứ không quan trọng này, quả nhiên là phiền lòng.
Nghe ra trong giọng nói Đông Phương Bất Bại bực bội, Dương Liễm bất giác tiến lên một bước giải thích,
"Thuộc hạ thân thể không có việc gì, chỉ là nghĩ Thanh phu nhân đã đi, mà ta là tổng quản của ngươi, cũng nên làm chút sự tình mới tốt."
Đông Phương Bất Bại hiểu được ý tứ của Dương Liễm, y hừ nhẹ một tiếng,
"Nhiều chuyện, bổn tọa không cần lời thừa này."
Tâm tình lại thật tốt lên không ít, ngữ khí cũng ít đi hàn ý,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!