Chương 16: (Vô Đề)

Editor: Sam Sam

- DĐ LQĐ

Diệp Lệ Học sững sờ nhìn Thời Diệu, không tin vào tai mình. Cô ta cười xấu hổ, bởi vì nụ cười được nặn ra trên gương mặt cứng ngắt nên lúc nhìn càng giống như trò hề.

"Thời Diệu, cậu đừng nói với mình là cậu thích cô ta!" Diệp Lệ Học cắn môi chất vấn.

Thời Diệu khẽ cười một tiếng, nhìn Diệp Lệ Học: "Cô đúng…?"

Diệp Lệ Học giống như bị sét đánh, suýt nữa đứng không vững. Dường như chỉ trong giây lát, trong vành mắt cô ta đã ngập nước mắt.

Thời Diệu nhìn lướt qua mái tóc ngắn màu vàng của Diệp Lệ Học, bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra là cô… Người lần trước tôi từ chối đi xem phim cùng nên liền bụm mặt khóc?"

Diệp Lệ Học cũng không nhịn được nữa, uất ức đến mức nước mắt trào ra, khiến cho lớp trang điểm đậm bị lem đi, lông mi giả một bên mắt rơi xuống, một bên thì lỏng một nửa.

"Này! Mày ngông cuồng cái gì vậy! Lệ Học của bọn tao thích mày chính là vinh hạnh của mày, làm sao mày có thể bắt nạt cậu ấy như vậy!" Một nam sinh đứng bên cạnh Diệp Lệ Học không nhìn thêm được nữa, tay nắm lại thành quả đấm, đấm về phía Thời Diệu.

Lâm Tiểu Ngộ kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Thời Diệu giơ tay lên, bắt được cổ tay của người kia, cơ thể khẽ dịch chuyển kéo tên nam sinh nọ về phía mình, sau đó lại dùng sức ném, cả người tên kia bị quăng đi xa. Nam sinh đó đụng vào thân cây, sau đó đau đến mức ngồi bệch xuống đất, rên rỉ kêu đau.

"Mày hù cháu tao rồi." Trong đôi mắt luôn lười biếng của Thời Diệu lại xuất hiện nét lạnh lùng.

"Này! Các em đang làm gì vậy!" Thầy chủ nhiệm chạy tới, "Đánh nhau ẩu đả là tội nặng! Lại là em, Diệp Lệ Học! Em đã vi phạm một lần rồi! Mắc lỗi ba lần là bị đuổi học đó!"

Nam sinh ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, chỉ vào Thời Diệu nói: "Chủ nhiệm, tên kia cũng đánh nhau!"

"Người nào?" Thầy chủ nhìn xoay người nhìn thấy Thời Diệu thì sửng sốt một chút, "Em còn dám tố cáo trước sao? Nhất định là các em bắt nạt người khác, Thời Diệu tự vệ thôi! Trở về phòng làm việc của tôi! Gọi người nhà tới!"

Không có cách nào khác, đã nhiều năm như vậy, Thời Diệu là học sinh duy nhất của Lục Trung được cử đi học, đồng nghĩa với học sinh đại học…

Trong quán nước giải khát.

Du Thanh Quỳ cúi đầu cắn ống hút, rầu rĩ không vui vẻ gì.

Lâm Tiểu Ngộ nhìn Du Thanh Quỳ một chút, lại nhìn Thời Diệu một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo của Thời Diệu. Thời Diệu liếc nhìn rồi đẩy trà sữa tới trước mặt cô, "Uống đi."

"Ừ…" Lâm Tiểu Ngộ cúi đầu, hai tay cầm trà sữa của mình.

Du Thanh Quỳ nhịn thật lâu, cuối cùng không nhịn được liền nhíu mày trợn mắt nhìn Thời Diệu một cái. Cậu ta nói lời kia là có ý gì? Chẳng lẽ nên giải thích quan hệ giữa hai người sao? Thế nào lại khiến Diệp Lệ Học càng hiểu lầm vây chứ! Cậu ta không sợ Diệp Lệ Học, nhưng cô cũng không muốn phiền toái tìm đến mình đâu!

Du Thanh Quỳ vừa tức giận vừa hút một hơi nước đậu đỏ.

"Khụ khụ khụ…" Cô dùng sức hút nhiều quá nên bị sặc. Du Thanh Quỳ che miệng, quay đầu sang bên cạnh, không nhịn được mà ho khan một trận.

"Thanh Quỳ?" Lâm Tiểu Ngộ sửng sốt, chậm chạp đưa tay lên, vỗ vỗ sau lưng Du Thanh Quỳ: "Chậm một chút, uống từ từ thôi nào…"

Du Thanh Quỳ ho khan trong chốc lát mới chậm rãi ngừng lại. Cô cười ngọt ngào với Lâm Tiểu Ngộ: "Mình không sao nữa."

Thời Diệu nhìn gương mặt nhỏ bé của Du Thanh Quỳ đỏ lên vì ho khan, thật là hồng. Cậu còn tưởng cô sẽ truy hỏi mình, không nghĩ tới cô ấy không đề cập đến lý do vì sao cậu nói như vậy. Ngón tay của Thời Diệu nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, có vẻ hơi thất vọng.

"Cậu ta… Thật sự là cậu nhỏ của cậu sao?"Rốt cuộc Du Thanh Quỳ không nhịn được mà tò mò hỏi Lâm Tiểu Ngộ, "Học sinh trong lớp, coi như không phải cùng tuổi thì tối đa cũng chỉ kém nhau một hai tuổi, thậm chí ba tuổi mà? Không phải là cậu họ chứ…"

Du Thanh Quỳ trợn to hai mắt nhìn Lâm Tiểu Ngộ, thấy bạn mình có người cậu xấu tính như Thời Diệu cũng thật là đáng thương.

"Là cậu họ… Cậu nhỏ lớn hơn mình một tuổi." Lâm Tiểu Ngộ cười lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!